Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1729:




Móng vuốt di chuyển vốn là một chuyện hết sức bình thường, bị đánh mà không nhúc nhích mới là chuyện lạ.  
Nhưng kỳ quái ở chỗ, lúc Dương Bách Xuyên nhìn thấy Yêu Vương di chuyển lại tránh né lông rụng trên mặt đất, đây chính là lông vũ rơi ra từ trên cơ thể của nó, nhìn qua giống như là sợ giẫm phải.  
Mặc dù con chim Phong Lôi này là chim vương biến dị, nhưng lông trên người nó chỉ là lông vũ bình thường, không hề có chút đặc biệt nào, điểm này Dương Bách Xuyên biết rất rõ.  
Nhưng con thú vật này lúc bị đánh cũng không quên né tránh lông vũ của mình, sợ bị giẫm lên, đây không phải là chuyện bình thường.  
Không giẫm lên lông vũ của mình, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Yêu Vương Phong Lôi rất quý trọng bộ lông của nó.  
Nghĩ tới đây, đột nhiên Dương Bách Xuyên nở một nụ cười xấu xa.  
Bất kể là người, yêu thú hay là những sinh linh khác, trên người nhất định sẽ có nhược điểm, điểm yếu này không nhất thiết là sẽ mất trong mắt của mạng, có thể một nơi hoặc một vật tầm thường trong mắt của người khác lại chính là điểm chí mạng.  
Hiện tại Dương Bách Xuyên nghĩ tới, điểm chết của Yêu Vương Phong Lôi chính là bộ lông vũ trắng như tuyết trên người nó, nếu như lột sạch lông trên người Yêu Vương thì sao?  
Xem nó có phục hay không?  
Dùng bạo lực tẩn ngươi, quả thật là kiên cường, vậy thì đổi cách đối phó khác xem sao.  
Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên nở nụ cười gian trá, hắn đổi nắm đấm thành móng vuốt.  
Bắt đầu nhổ lông vũ trắng muốt trên cổ Yêu Vương Phong Lôi.  
“Phựt phựt phựt ~”  
Tốc độ tay rất nhanh, lông vũ tung bay đầy trời, giống như một mảng lớn bông tuyết lông ngỗng.  
Hắn cười haha nói: “Hôm nay ta đây lột sạch lông trên người ngươi, xem ngươi có phục hay không?”  
“Rống rống ~”  
Yêu Vương căm phẫn rống to, nó muốn hất Dương Bách Xuyên từ trên lưng xuống, nhưng Dương Bách Xuyên sao có thể để nó thực hiện, hơn nữa còn có thần hồn cường đại của Vân Thiên Tà đang áp chế, Yêu Vương quả thật là không có cách nào khác.  
Bản thân nó đang ở trong lĩnh vực của Dương Bách Xuyên, bị áp chế trong vô hình. Cánh trái còn bị đánh gãy, hiện tại ngay cả bộ lông cũng không giữ được.  
Trong tiếng rống giận của Yêu Vương, quả nhiên hắn đã đoán đúng, lông vũ chính là điểm yếu chí mạng của con thú vật này.  
Trong lòng không khỏi vui mừng, nó sợ bị vặt sạch lông.  
Sau khi tìm thấy nhược điểm của Yêu Vương, Dương Bách Xuyên xuống tay càng ác hơn, chớp mắt đã nhổ sạch hơn phân nửa lông trên cổ yêu thú.  
“Rống ~”  
Lúc này, tiếng kêu của Yêu Vương cũng thay đổi, tràn đầy vẻ run rẩy.  
Dương Bách Xuyên bắt đầu đắc ý, hắn giơ tay chuẩn bị nhổ một chỗ khác, cuối cùng thì cũng có chuyển biến.  
Trong đầu hắn vang lên một tiếng cầu xin tha thứ: “Đừng đừng đừng, dừng tay dừng tay, bổn vương đầu hàng, phục rồi phục rồi ~”  
“Giọng nói này rất trong trẻo, nghe có vẻ như là một thiếu niên hơn mười tuổi đang nói chuyện, giọng điệu còn mang theo vẻ sợ hãi cầu xin tha thứ.  
Dương Bách Xuyên giật mình, sau khi phản ứng lại, thì lập tức cười to lên. Hắn biết đây là giọng của Yêu Vương Phong Lôi biến dị, mặc dù không phải là nói bằng miệng nhưng lại có thể dùng tinh thần lực tiến thẳng vào trong ý thức, truyền âm để đạt được mục đích trao đổi.  
“Phục thật chưa? Hay là giả phục?” Dương Bách Xuyên trực tiếp nói, hắn không dùng tinh thần lực, dù sao thì Yêu Vương cũng nghe hiểu.  
“Bổn vương…phục rồi ~” Giọng nói của Yêu VƯơng Phong Lôi vẫn còn có chút do dự.  
Dương Bách Xuyên trừng mắt, hừ một tiếng. Hắn tùy tiện nhổ hai nắm lông lớn.  
“A ~ Phục thật, phục thật mà, đừng nhổ nữa, lông của bổn vương ~” Tiếng kêu gào như giết heo của Yêu Vương truyền tới ý thức của Dương Bách Xuyên.  
“Haha, nếu phục thật thì lấy chút thành ý ra đây, còn nữa, nếu còn nghe thấy một câu xưng vương của tiểu tử ngươi thì ta sẽ vặt sạch lông của ngươi rồi nướng ăn, ngươi có tin không?” Dáng vẻ của Dương Bách Xuyên lúc này chính loại tiểu nhân đắc chí, ép Yêu Vương gắt gao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.