Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1727:




Tiếng rống của Yêu Vương tràn đầy phẫn nộ, căn bản không hề có chút sợ hãi nào.  
Hắn vốn nghĩ có thể hù dọa được Yêu Vương.  
Hiện tại xem ra con yêu thú này không hề sợ sệt chút nào, tính tình còn cực kỳ hung bạo.  
“Haha ~”  
Diệp Vô Tâm đứng bên cạnh đã lấy lại tinh thần, không nhịn được mà cười phá lên, nàng hiểu rõ Dương Bách Xuyên muốn thu phục Yêu Vương để làm vật cưỡi.  
Diệp Vô Tâm mỉm cười nói: “Dương đại công tử, trước mặt ngươi là một con yêu thú biến dị cấp bốn, đừng nghĩ hù dọa mà có thể thu phục được nó.”  
Dương Bách Xuyên nghe thấy lời chế nhạo của Diệp Vô Tâm, dường như nàng đang muốn nói gì đó, hắn hỏi lại: “Vậy ngươi nói xem, nên làm thế nào bây giờ?”  
Diệp Vô Tâm cười đáp: “Phương pháp thu phục yêu thú không có đường tắt, chỉ có hai cách ~”  
“Nguyện nghe chỉ dạy.” Dương Bách Xuyên nói.  
“Cách thứ nhất là cách mà người tu chân thường dùng, nuôi dưỡng từ nhỏ để dạy dỗ, mặc dù mất nhiều thời gian nhưng sau khi trưởng thành sẽ là vật cưỡi vừa ý chủ nhân, cách thứ hai là loại đơn giản nhất, nhưng khả năng thành công lại rất thấp, đó chính là dùng bạo lực, đơn giản mà thô bạo, cách này áp dụng với yêu thú đã trưởng thành, không chịu thuần phục thì đánh nó, đánh tới khi phục thì thôi. Phải để cho yêu thú biết chủ nhân của nó là người có năng lực.” Diệp Vô Tâm cười haha nói.  
“Ặc ~” Dương Bách Xuyên có chút mông lung, hắn còn tưởng Diệp Vô Tâm có cao kiến gì.  
Có điều nghĩ kỹ lại cũng không hẳn là không có lý.  
Hắn liền hỏi sư phụ mình: “Lão đầu tử, người có cách gì hay không?”  
“Vi si có cả trăm nghìn cách để thu phục loại yêu thú này, nhưng tu vi của thằng nhóc con hiện tại quá yếu, truyền bí pháp cho con thì cũng không thi triển được, cách mà nha đầu này nói cũng không sai, con trực tiếp đánh nó là được, đánh con yêu thú này cho tới khi nó thuần phục thì mới thôi.” Vân Thiên Tà đưa ra đề nghị giống với Diệp Vô Tâm.  
Dương Bách Xuyên nghe xong liền trợn trắng mắt nói: “Sao phải phiền phức như vậy, người ra tay trấn áp thần hồn của yêu thú, con lưu lại vết tích trên yêu hồn của nó không phải là được rồi hay sao?”  
“Thằng nhóc con bị ngu à? Hay là ngốc rồi? Con mới chỉ dừng ở cảnh giới Kim Đan trung kỳ, con yêu thú cấp bốn này có thể sánh ngang với Nguyên Anh, hơn nữa còn là yêu thú biến dị, chưa nói nói muốn cưỡng ép trấn áp thần hồn của yêu thú thì phải tiến vào ý thức của nó, vi sư phải tiêu hao thần hồn, nếu như con cưỡng ép thu phục nó như vậy trong lòng yêu thú cũng không chịu thua, sau này chẳng may nó cắn trả thì con chết chắc ~”  
Chỉ có đánh tới khi phục, để cho yêu thú chủ động ký khế ước chủ tớ với con thì nó mới thật tâm phục con, sẽ không cắn trả, con phải hiểu rõ một điều ‘Dưa hái xanh không ngọt’, yêu thú cũng như vậy, nếu cưỡng ép thu phục, đợi khi có một ngày con bị thương, yêu thú sẽ thừa dịp con không chuẩn bị mà cắn ngược lại, lúc đó còn khổ hơn. Vi sư sẽ trấn áp trong lĩnh vực của con, cứ trực tiếp đánh nó, ta không tin con yêu thú này lại không phục.”  
Nghe được những lời còn thô bạo hơn cả Diệp Vô Tâm, Dương Bách Xuyên cười gian trá, như thế cũng tốt, vậy thì đánh tới khi yêu thú phục thì thôi.  
“Được, hôm nay con sẽ đánh con thú vật này, bị nó truy đuổi chật vật như vậy, cũng nên thu chút lãi chứ nhỉ, haha, lão đầu, người âm thầm ‘thăm hỏi’ con yêu thú này, đừng để nó đập chết con đấy.” Dương Bách Xuyên dặn đi dặn lại sư phụ mình, dù sao thì có lão đầu nhìn chằm chằm, lúc nguy hiểm để người ra tay cũng khiến cho yêu thú ăn đủ.  
Dứt lời, Dương Bách Xuyên bảo sư phụ bỏ trấn áp của Yêu Vương ra, hắn vận chân khí trong tay rồi vỗ lên đầu Yêu Vương, cũng không sợ đánh chết.  
“Rống ~”  
Áp chế thần hồn trên người được buông lỏng, Yêu Vương bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh cho kêu thảm thiết, nó lập tức nhào về phía Dương Bách Xuyên.  
Thế nhưng đây là mặt đất, Dương Bách Xuyên có Chỉ Xích Thiên Nhai Công, không hề sợ hãi. Dưới chân khẽ động, nhanh như tia chớp hắn nhẹ nhàng tránh thoát đi tới cạnh Yêu Vương Phong Lôi, nắm chặt tay thành quyền nện lên người yêu thú.  
“Bộp ~”  
“Rống ~”  
Trong tiếng gào thảm thiết của Yêu Vương, một mảng lông trắng cũng rơi theo.  
Lúc này, Yêu Vương nổi giận, nó quay đầu mổ xuống người Dương Bách Xuyên.  
Nó càng sợ hãi thì càng ra sức đập cánh.  
Dương Bách Xuyên căn bản không đối đầu trực diện với Yêu Vương, hắn tránh né như tia chớp di chuyển tới một bên khác, lại nện một quyền lên người Yêu Vương.  
“Ầm ~”  
“Rống ~” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.