Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1720:




Diệp Ninh là cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng cuối cùng thì vẫn suy yếu khi đối mặt với Yêu Vương Phong Lôi biến bị.  
Điều này khiến Diệp Vô Tâm hoảng sợ, nàng vội vàng dẫn theo thuộc hạ chạy tới chỗ Diệp Ninh, trong lòng thầm cầu khẩn rằng ông không có chuyện gì.  
Có điều cách đó xa xa, Diệp Ninh đã bị đâm thủng một lỗ trên ngực, cho dù không chết thì cũng là trọng thương.  
Vốn dĩ còn lo lắng Yêu Vương Phong Lôi biến dị đuổi theo, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy Yêu Vương bay về phía Dương Bách Xuyên, lần này trái tim của Diệp Vô Tâm cũng treo lên.  
Cắn răng giống như đưa ra một quyết định trọng đại nào đó, nàng nói với mấy tên hộ vệ bên cạnh: “Tiểu Trúc, các ngươi mang Ninh thúc thúc tới trấn Biên Quan trước, ta đi cứu Dương Bách Xuyên, chúng ta hẹn gặp nhau ở trấn Biên Quan.”  
Trấn Biên Quan mà Diệp Vô Tâm nhắc tới chính là một trấn nhỏ cách núi La Phù không xa, nằm ở ranh giới của Nam Sơn, bởi vậy mới gọi là trấn Biên Quan.  
“Tiểu thư...” Tiểu TRúc cực kỳ hoảng sợ, tiểu thư muốn đi cứu Dương Bách Xuyên cũng có nghĩa là phải đối đầu với Yêu Vương biến dị, như vậy thì làm sao mà bọn họ có thể yên tâm được?  
Có điều lại bị Diệp Vô Tâm cắt lời nói: “Nghe lời, đi mau, Ninh thúc là luyện khí sư của thương hội Thiên Diệp, thúc ấy không thể xảy ra chuyện gì được, trên người ta còn có bùa chú mà lão tổ tông ban cho, ta sẽ không sao đâu. Chờ đấu xong với yêu thú biến dị, chúng ta hẹn gặp ở trấn Biên Quan.  
“...Được rồi, tiểu thư người phải cẩn thận đấy.” Tiểu Trúc hiểu rõ tính tình của tiểu thư nhà mình, nàng cũng chỉ đành đáp ứng, dẫn theo năm người chạy thẳng tới chỗ Diệp Ninh rơi xuống.  
Diệp Vô Tâm cầm trong tay roi Thiên Diệp, tay kia duỗi ra hai miếng ngọc, đây chính là bùa chú thần hồn do đích tay lão tổ tông nhà nàng luyện chế, còn lại là phù Xuyên Không, phù Xuyên Không được lão tổ tông đoạt được từ trong một di tích thượng cổ, tổng cộng có ba tấm, tấm này đưa cho nàng dùng để bảo vệ tính mạng, từ trước đến nay Diệp Vô Tâm vẫn không nỡ dùng.  
Phù Thần Hồn là lực công kích thần hồn của lão tổ, mà phù Xuyên Không là vật dùng để bỏ chạy, sau khi sử dụng thì có thể chạy xa ngoài mười dặm chỉ trong nháy mắt, vô cùng hiếm có.  
Diệp gia thân là cầm đầu thương hội ở Sơn Hải Giới, thứ mà bọn họ dựa vào không đơn giản chỉ là nguồn tài nguyên của cải và thế lực hùng hậu, phân nửa là nhờ có lão tổ tông của Diệp gia, một cường giả đã sống hơn một nghìn năm, là một trong những nhân vật lớn nhất ở Sơn Hải Giới, những phù chú do đích thân ông luyện chế ra là vô giá.  
“Khốn kiếp, chỉ mong ngươi đừng để bổn cô nương phải lãng phí hai tấm phù chú, đây là khoản nợ lớn, nhất định phải tính cho Dương Bách Xuyên ngươi, xem ngươi trả cho ta như thế nào.” Diệp Vô Tâm lẩm bẩm rồi bay đến gần Dương Bách Xuyên.  
...  
Trước đó, Dương Bách Xuyên cầm trong tay kiếm Đồ Long, thôi động Lôi Điện chi lực chém đám chim Phong Lôi kêu gào thảm thiết, hắn trực tiếp hấp thụ lôi điện của chim Lôi, đơn giản mà nói giống như cá gặp nước, những công kích khác đều bị giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn cản lại, vì thế Dương Bách Xuyên trở thành sát thần xuyên giữa bầy chim Phong Lôi.  
Quả thật là có loại hào khí thần chắn giết thần ma chắn giết ma, thành công giải cứu được hơn bảy – tám mươi người.  
Khoảnh khắc hắn nghe được tiếng kêu thảm của Diệp Ninh, nhìn thấy Diệp Ninh bị Yêu Vương biến bị làm cho bị thương nặng rơi xuống đất, trong lòng hắn vội vàng muốn đi cứu Diệp Ninh. Ai mà biết vừa chuẩn bị di chuyển thì trên người hắn đã xuất hiện một cỗ khí tức vô cùng cường đại.  
Thân là tu chân giả, đương nhiên hắn hiểu loại cảm giác này là gì, hắn bị kẻ địch cường đại phong tỏa khí tức.  
Trong lòng hoảng sợ, nhưng hắn lại phát hiện kẻ cố định hắn chính là Yêu Vương Phong Lôi.  
Dương Bách Xuyên bị Yêu Vương khóa lại khiến hắn dựng cả lông tơ, hắn biết thứ súc sinh này đã nhắm tới hắn, chuyện này đúng là không hay chút nào.  
Hắn quả thật là có Thuật Khống Lôi, nhưng phải xem kẻ địch là ai, nếu chống lại Yêu Vương biến dị, đáy lòng hắn một chút tự tin cũng không có.  
Yêu Vương có thể đánh bại cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ như Diệp Ninh, điều này đủ để chứng minh thực lực của Yêu Vương không hề thua kém Nguyên Anh sơ kỳ.  
Trước đó, hắn đã chứng kiến tốc độ bay của Yêu Vương, quả thực có thể sánh vai với Chỉ Xích Thiên Nhai Công của hắn, đáng tiếc ưu thế của Chỉ Xích Thiên Nhai Công ở trên đất liền, mà Yêu Vương lại có sải cánh dài, bay trên bầu trời nhanh như vậy. Đây chính là lợi thế trời sinh của nó.  
Ngay cả tốc độ cũng không có tự tin để ứng chiến.  
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên bắt đầu do dự có nên bỏ chạy hay không, về phần Diệp Ninh vừa rơi xuống, ông ta là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh, chỉ cần đan diền không phá thì Nguyên Anh bất diệt, không chết được, cùng lắm thì chỉ trọng thương mà thôi, hơn nữa còn có Diệp Vô Tâm đang ở phía dưới.  
Vì thế, Dương Bách Xuyên phi thân muốn chạy, không chút do dự. Đối mặt với Yêu Vương biến dị, hắn không có tự tin đánh thắng.  
“Rống ~”  
Dương Bách Xuyên vừa bay cách đó mấy trăm mét, sau lưng hắn vang lên tiếng rống giận dữ của Yêu Vương, trong lòng âm thầm kêu khổ.  
Hắn vẫn đánh giá thấp tốc độ của Yêu Vương, nghe thấy tiếng của nó đã gần trong gang tấc, không kịp suy nghĩ nhiều, Dương Bách Xuyên xoay người dốc toàn lực chém ra một kiếm.  
“Ầm ~”  
Thanh kiếm bật ngược trở lại, giống như là chém phải một vật gì đó cứng như thép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.