Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1713:




Diệp Ninh vừa dứt lời thì cũng thuận tay mở màn phòng ngự của thuyền phi hành ra, tất cả mọi người lập tức tản ra bốn phương tám hướng để chạy trốn.  
Mà đòn tấn côn dài ba trượng của con chim Phong Lôi biến dị đó cũng rơi xuống thuyền phi hành.  
“Uỳnh uỳnh…” Toàn bộ thuyền phi hành cũng mất đi thăng bằng dưới một kích này, bỗng nhiên lật nghiêng.  
Trong nháy mắt, những người vẫn chưa kịp chạy thoát đều bị ném thẳng ra khỏi thuyền phi hành.  
Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm đã phi ra ngoài ngay lúc đó, hai người bọn họ đều là tu vi Kim Đan nên việc phi hành chỉ là chuyện thường như cơm bữa.  
Sáu tuỳ tùng của Diệp Vô Tâm cũng vọt ra ngoài ngay tức khắc, gắt gao bám sát Diệp Vô Tâm.  
Vừa phi ra khỏi thuyền phi hành và dừng giữa không trung, mọi người đã bị vô số chim Phong Lôi bao vây lại, tất cả mọi người đều bị như thế hết.  
Vào thời điểm này thì phải xem bản lĩnh của từng người như thế nào rồi, có thực lực có bản lĩnh thì có thể chạy thoát, không có thực lực không có bản lĩnh thì kết cục chính là bị chim Phong Lôi giết chết và rỉa thịt.  
Trong giây phút Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm xông ra thì kiếm Đồ Long lập tức xuất hiện trong tay, vung tay chém một đường, dưới sự thúc giục của chân khí cường đại thì với tu vi hiện tại của Dương Bách Xuyên, cho dù hắn không sử dụng kiếm Huyền Hoàng thì đây cũng là một kích mà một cao thủ Kim Đan kỳ bình thường khó có thể đỡ được.  
Huống chi người nào đó họ Dương chỉ một lòng nghĩ tới việc chém giết, một chiêu này đã bao gồm chân khí cộng thêm kiếm khí của kiếm Huyền Hoàng, khi vung kiếm, chim Phong Lôi đang lao tới lập tức bị chém thành hai nửa dưới kiếm Đồ Long của hắn.  
Đương nhiên đây cũng là bởi vì hắn đối mặt với chim Phong Lôi có cấp bậc ngang với cấp ba bậc hai, nếu chúng nó là cấp hậu kỳ và đại viên mãn thì hắn chưa chắc có thể chém giết nhẹ nhàng như vậy.  
Nhưng phải nói rằng, trong đám chim Phong Lôi không đếm xuể này, những con chim Phong Lôi có cấp bậc đại viên mãn cũng chỉ là thiểu số, hơn nữa đám yêu cầm này là sinh linh có hạn chế về trí tuệ, là hậu duệ của hung thú.  
Trong Yêu tộc, đương nhiên cũng chia ra Linh yêu và Hung yêu.  
Linh là chỉ những Yêu tộc trời sinh linh tính và có khả năng phát triển, mà hung yêu thì lại giống như chim Phong Lôi vậy, là Yêu tộc có trí tuệ không tốt và tính tình còn hung tàn nữa.  
Dương Bách Xuyên liếc qua thì nhìn thấy một cây roi dài không biết đã xuất hiện trong tay Diệp Vô Tâm từ khi nào, thật ra trông nó giống một sợi dây mây mềm mại hơn, bên trên mọc đầy những cái lá nhỏ màu xanh biếc, nhưng lại toả ra hơi thở khiến người ta phải giật mình.  
Không còn nghi ngờ gì nữa, cây roi dài trong tay Diệp Vô Tâm cũng là một kiện pháp khí cực đỉnh.  
Chỉ thấy nàng vung roi dài ra, roi vừa quất trúng chim Phong Lôi thì sẽ lập tức làm cho thân thể của con chim Phong Lôi vừa bị quất trúng đó bốc khói, con nào dính phải cú nặng hơn thì sẽ bị Diệp Vô Tâm quất đến nổ tung và hóa thành một đống máu vụn.  
Nhìn thấy sức mạnh của cây roi dài trong tay Diệp Vô Tâm, Dương Bách Xuyên cũng không nhịn được mà giật giật.  
Trong lòng thầm nói: “Mẹ nó! Thực lực của nữ ma đầu này ghê thật đó, sau này mình phải tinh mắt hơn mới được.” Khi đang thầm nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên không tự chủ được mà cách xa Diệp Vô Tâm.  
Thật ra trong lòng người nào đó họ Dương cũng thấy hơi sợ, sợ bị cây roi trong tay của Diệp Vô Tâm quất trúng.  
Nhưng sợ cái gì thì sẽ tới cái đó, hắn chợt nghe thấy Diệp Vô Tâm nói: “Dương đại công tử, ngươi có thể đứng gần ta một chút được không? Đợi lát nữa mà bị Yêu cầm bao vây tấn công, bổn cô nương không rảnh để ý đến ngươi, ngươi cũng chỉ có thể trở thành điểm tâm cho chim Phong Lôi thôi đấy.”  
Trong lòng Diệp Vô Tâm nghĩ rằng dù sao nàng cũng có tu vi Kim Đan đại viên mãn, trong tay còn có bảo vật mà lão tổ Diệp gia đã ban cho — roi Thiên Diệp, hơn nữa còn có sáu cao thủ Kim Đan hậu kỳ bảo vệ, liều chết xông ra ngoài không khó. Mà Dương Bách Xuyên mới chỉ là tu vi Kim Đan trung kỳ, ở trong mắt một đại tiểu thư như nàng, đối mặt với vô số đòn tấn công của chim Phong Lôi, người bị thiệt nhiều nhất chính là Dương Bách Xuyên.  
Chung quy thì, không biết tại sao người nào đó họ Dương lại có một vị trí rất đặc biệt ở trong lòng nàng, nên nàng không muốn hắn bị thương.  
Còn về phần Dương Bách Xuyên có thể giết chết Từ Thất có tu vi Kim Đan hậu kỳ ở trên đài khiêu chiến trong thành Tán Tu lần trước, nàng trực tiếp bỏ qua.  
Đối phó Từ Thất là đối phó với một người, nhưng hiện giờ lại phải đối mặt với vô vàn Yêu cầm, thực lực của một con Yêu cầm kém nhất đã ngang ngửa với tu chân giả có tu vi Kim Đan trung kỳ của Nhân tộc rồi, mà trong đám đó còn có Yêu cầm ngang ngửa với cấp bậc đại viên mãn.  
Bảo vệ Dương Bách Xuyên là một hành động theo bản năng.  
Dương Bách Xuyên nghe thấy Diệp Vô Tâm nói như thể ghét bỏ hắn lắm, trong lòng tức thì cảm thấy buồn bực cực kỳ. Sao hắn lại không nghe ra được là Diệp Vô Tâm đang coi hắn trở thành con chồng trước* chứ?  
(*) ý là của nợ, gánh nặng  
Rất muốn gào to một câu: Ca đây không cần ai bảo vệ.  
Nhưng mà sau khi nghĩ lại, Dương Bách Xuyên vẫn nuốt lời đó xuống. Nói gì thì nói, hắn vẫn hiểu được là Diệp Vô Tâm đang lo cho sự an toàn của hắn, lo rằng hắn sẽ bị chim Phong Lôi ăn thịt.  
Ở đời, có thể được người khác lo lắng nhớ thương thì đều là niềm hạnh phúc.  
Trong lòng Dương Bách Xuyên, đây là phước lành tu luyện từ kiếp trước mới có nên hắn không thể làm phụ lòng nàng được.  
Hắn lập tức lắc mình đến bên cạnh Diệp Vô Tâm.  
Lúc này Diệp Vô Tâm đang vung cây roi dài liên tục, trả lời luôn không quay đầu lại: "Đi theo ta, chúng ta xông ra ngoài."  
"Được!"  
Dương Bách Xuyên gật đầu một cách chắc nịch. Họ đang nằm trong vòng vây của bọn yêu thú, phải mở một đường máu ra ngoài rồi tính, hắn cũng biết thời gian đã gấp rút lắm rồi.  
Một bên khác, Diệp Ninh vẫn còn đang ở trên thuyền phi hành. Ban đầu Dương Bách Xuyên còn lo lắng cho ông ta nhưng không ngờ giây phút ấy lại thấy thuyền phi hành phát sáng rạng rỡ. Nó thu nhỏ lại thật nhanh rồi Diệp Ninh cầm cổ kiếm đứng giữa không trung.  
Dù gì cũng chẳng có ai trên thuyền phi hành nên ông ta thu nhỏ nó rồi cất đi.  
Sau đó, Diệp Ninh nhìn về phía Diệp Vô Tâm. Khóe mắt Dương Bách Xuyên giật giật, anh thấy Diệp Ninh không đi qua mà giơ tay ra, soạt soạt chém hai nhát kiếm tới chim Phong Lôi ở đằng trước Diệp Vô Tâm từ xa.  
Hai nhát kiếm nhìn thì nhẹ nhàng nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được dao động chân khí hùng hậu từ chúng, hơn nữa trong đó còn chứa đựng cả sức mạnh thần hồn mạnh mẽ.  
"Phụt phụt phụt!"  
"Vèo vèo vèo!"  
Hai nhát kiếm của Diệp Ninh tức thì chém trúng chim Phong Lôi phía trước Diệp Vô Tâm, không lệch một li. Cơ thể nó chia năm xẻ bảy, từng miếng thịt nát bươm rơi lả tả xuống.  
Con chim đã bị kiếm khí của Diệp Ninh chém tan xác. Một khe hở rộng ba mét xuất hiện, đánh tan vòng vây của chim Phong Lôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.