Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1708:




Lúc này, mặt Diệp Vô Tâm trầm xuống và nói: “Đi theo ta.”  
Nói xong, nàng thu hồi chân khí của mình rồi đi về phía lầu các nhỏ có Diệp Ninh.  
Thấy Diệp Vô Tâm rời đi, Dương Bách Xuyên cũng thu chân khí lại và đuổi theo. Dù sao thiếu chân khí của hai người bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì lớn.  
Chỉ là hắn không rõ nữ ma đầu này định làm gì?  
Chẳng lẽ nàng có biện pháp để hóa giải tai nạn trên không này sao?  
Tình hình hiện tại trong mắt Dương Bách Xuyên chính là một trận tai nạn trên không.  
Không hỏi nhiều, hắn đuổi theo,.  
Chỉ thấy lúc này Diệp Ninh đang mặt ủ mày ê đứng ở trung tâm lầu các nhỏ nhìn chằm chằm vào phù văn trận pháp, trông ông ta như đang gặp phải chuyện gì đó khó khăn lắm.  
Dương Bách Xuyên biết thật ra trung ương trận pháp chính là điểm cốt lõi của toàn bộ thuyền phi hành “Nhất Diệp Phiêu Dương Quá Hải”, tất cả điều khiển thuyền phi hành đều ở chỗ này, nơi đây là trái tim của thuyền phi hành.  
“Ninh thúc thúc.”  
Sau khi đi vào, Diệp Vô Tâm kêu to một tiếng.  
Khi quya đầu lại và trông thấy Diệp Vô Tâm, Dương Bách Xuyên tiến vào, mặt Diệp Ninh hiện lên vẻ vui mừng. Thật ra sự vui mừng này xuất hiện khi ông ta trông thấy Dương Bách Xuyên.  
“Tiểu thư, tiên sinh.” Diệp Ninh chào hai người.  
“Tiên sinh?” Câu tiên sinh của Diệp Ninh làm Diệp Vô Tâm kinh ngạc vô cùng, rõ ràng là câu tiên sinh này Ninh thúc thúc nói với Dương Bách Xuyên.  
Sao lại thế này? Ninh thúc thúc đường đường là một cao thủ Nguyên Anh, tại sao lại có thể gọi thằng nhãi Kim Đan trung kỳ như Dương Bách Xuyên này là tiên sinh được?  
Hắn đảm đương nổi hai chữ này sao?  
Diệp Vô Tâm có chút hoang mang.  
Nhưng vào lúc này, Diệp Ninh lại nói thẳng với Dương Bách Xuyên: “Tiên sinh, ngài tới đúng lúc lắm. Ta có việc muốn được chỉ bảo.”  
Lần này, Diệp Vô Tâm càng hoang mang hơn, Ninh thúc thúc đối xử với Dương Bách Xuyên một cách vô cùng cung kính, dùng đến cả kính ngữ ngài nữa.  
Thấy Diệp Ninh đang ở trận pháp, Dương Bách Xuyên đã đoán được ông ta muốn hỏi cái gì. Lần này, hắn cũng không khách sáo nữa mà mở miệng nói thẳng luôn: “Ngươi muốn dung nhập trận pháp công kích vào thuyền phi hành à?”  
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Diệp Ninh lập tức vui vẻ đáp: “Tiên sinh nhìn xa trông rộng quá, đúng là ta có ý tưởng đó. Lúc trước, khi ta luyện chế thuyền phi hành cũng có nghĩ tới chuyện thêm trận pháp công kích vào. Tiếc là sự lý giải của ta đối với Luyện khí cũng có hạn, để tâm đến không gian của thuyền phi hành thì không thể gia nhập trận pháp công kích, cho nên cuối cùng chỉ thêm trận pháp phòng ngự mà thôi.  
Mà sau khi trao đổi với tiên sinh, nếu dựa theo những gì tiên sinh giảng giải về Luyện khí thì trên thuyền phi hành vẫn có thể tăng thêm trận pháp công kích. Thế nên ta muốn thử cho thêm trận pháp công kích vào nữa. Nếu cứ dựa vào phòng ngự mãi mà số lượng yêu thú lại nhiều thế này, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thua. Nếu có thể cho thêm trận pháp công kích vào thù chúng ta có thể giết vòng vây yêu thú. Hiện tại ta đang không biết cần làm gì để thêm trận pháp công kích vào, còn phải nhờ tiên sinh chỉ giáo. Đến lúc đó tất cả những người trên thuyền phi hành sẽ nhớ kỹ đến ân đức của tiên sinh.”  
Nói xong, Diệp Ninh gập người thật sâu với Dương Bách Xuyên.  
Diệp Vô Tâm ở bên cạnh thì đầu đã ong ong, nàng thật sự không nghĩ ra rốt cuộc giữa Ninh thúc thúc và Dương Bách Xuyên đã có chuyện gì?  
Tại sao… Tại sao một cao thủ như Ninh thúc thúc lại kính trọng Dương Bách Xuyên như thế.  
Hơn nữa nghe Ninh thúc thúc nói chuyện, ông ta cứ như là một học sinh tiểu học đang hỏi bài giáo viên vậy, càng hoang đường hơn ở chỗ ông ta lại hỏi về Luyện khí.  
Làm gì có ai trong thương hội của thành Tán Tu không biết Ninh thúc thúc là bậc thầy luyện khí cơ chứ?  
Thế mà lại thỉnh giáo thằng nhãi Dương Bách Xuyên này?  
Diệp Vô Tâm trừng lớn mắt.  
Nàng rất muốn lên tiếng hỏi hai người sao lại thế này, nhưng lúc này Dương Bách Xuyên lại mở miệng và chăm chú đi đến trung tâm trận pháp rồi sau đó như chỉ điểm giang sơn mà nói: “Hoàn toàn có thể làm được việc này, chẳng qua phải khắc họa lại phù văn trận pháp nên khá phiền toái. Giờ có cho ngươi một lúc cũng không thể hoàn chỉnh được.  
Như vậy đi, việc này không nên chậm trễ, ta thử thêm phù văn công kích ở trong đó. Ngươi và đại tiểu thư tới giúp áp trận, đầu tiên chúng ta thêm phù văn công kích lên thuyền phi hành trước đã, biến sức mạnh mà mọi người ngưng tụ lại trở thành lực công kích, đến lúc đó chắc hẳn sẽ có thể giết thành một con đường. Sau đó thì cứ tùy theo tình hình.” Dương Bách Xuyên nói đúng sự thật, vốn đã có hạch tâm trận pháp rồi, hơn nữa lại tăng thêm thay đổi trận pháp, việc đó còn khó khăn hơn luyện chế một lần nữa nhiều. Nhưng cái này đối với Dương Bách Xuyên mà nói cũng không khó lắm.  
Truyền thừa trong đầu hắn đều là những điển tịch bí pháp tốt nhất mà sư phụ Vân Thiên Tà sưu tập được, tuy chưa từng sử dụng nhưng chú giải bên trong đều đủ, chắc hẳn là có thể thành công.  
Chỉ cần Diệp Ninh và Diệp Vô Tâm ổn định hạch tâm trận pháp vốn có cho hắn tranh thủ thời gian là được.  
Diệp Ninh vui mừng nói: “Được được được, làm phiền tiên sinh.” Sau khi nói xong, ông ta nói với Diệp Vô Tâm: “Tiểu thư, chúng ta giúp đỡ tiên sinh củng cố tâm trận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.