Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1705:




Bây giờ trong lòng Diệp Ninh thì Dương Bách Xuyên chính là một đại tông sư được trời cao phái tới chỉ bảo cho mình về con đường luyện khí. Trong lòng ông ta thầm nghĩ: "Nhất định là tiểu thư phái tới chỉ bảo, chỉ là tiểu thư lo ngại mặt mũi của mình nên mới kêu Dương Bách Xuyên hạ tư thái. Có thể là tiểu thư dùng Thiên Diệp lệnh màu tím đổi lấy việc Dương Bách Xuyên hạ tư thái tới quan tâm mặt mũi của mình. Ừ, nhất định là vậy, không uổng công lão phu yêu thương tiểu thư, nàng thật tốt với mình."  
Trong đầu Diệp Ninh trí tưởng tượng bay xa, cảm kích Diệp Vô Tâm mà đồng thời cũng xem Dương Bách Xuyên trở thành một vị bậc thầy luyện khí chân chính.  
Trong lúc bất tri bất giác, xưng hô của ông ta với Dương Bách Xuyên đã từ tiểu hữu trở thành Dương đạo hữu...
Thật sự tuy nói là Dương Bách Xuyên đến thỉnh giáo Diệp Ninh nhưng sau đó lại thành Diệp Ninh thỉnh giáo Dương Bách Xuyên. Hết cách rồi, Diệp Ninh không biết trong đầu Dương Bách Xuyên có truyền thừa, điều Diệp Ninh không biết thì Dương Bách Xuyên đều biết.  
Nhưng chỉ cần là vấn đề Diệp Ninh có thể hỏi ra thì Dương Bách Xuyên đều có thể lấy ra đáp án từ trong đầu để trả lời Diệp Ninh.  
Đây là lợi ích của việc có một sư phụ thuộc loại trâu bò.  
Đương nhiên dù sao truyền thừa của Sơn Hải Giới cũng có hạn, chi xem như một phương thế giới mà thôi, mà sư phụ của Dương Bách Xuyên Vân Thiên Tà lại đến từ tu chân giới Phiêu Miểu, đối mặt là ba ngàn đại thế giới. Truyền thừa như thế tất nhiên có thể bỏ xa đại sư luyện khí của Sơn Hải Giới Diệp Ninh vô số con đường.  
Vì vậy trong lòng Diệp Ninh đã xem Dương Bách Xuyên là thần.  
Diệp Ninh càng nghe càng kích động, rất có cảm giác trí tuệ được khai mở, thậm chí mở ra một cánh cửa mới trên con đường luyện khí.  
Giảng giải của Dương Bách Xuyên thật sự là quá mới lạ với ông ta, nhưng nghĩ kỹ lại lại hợp tình hợp lý.  
Còn đối với Dương Bách Xuyên thì trao đổi với Diệp Ninh cũng giúp ích được cho hắn rất nhiều. Trong đầu hắn có rất nhiều tri thứ liên quan tới con đường luyện khí nhưng không thể nào ứng dụng được, tuy rằng con đường luyện khí của Diệp Ninh cạn hơn truyền thừa của hắn nhưng với hắn lại chính là một khởi đầu nhập môn. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần tìm được đúng mạch suy nghĩ thì tất cả sẽ nước chảy thành sông.  
Vì vậy Dương Bách Xuyên cũng rất vui vẻ trao đổi với Diệp Ninh.  
Có thể nói hai người đều có thu hoạch lớn của riêng mình.  
Sau khi hai người trao đổi một vòng nữa, Diệp Ninh kích động hỏi: "Nếu quả thật như lời Dương đạo hữu nói thì liệu có thể hiểu con đường luyện khí cũng có thể luyện hóa dung nhập một phương trời đất vào không?"  
"Trên lý thuyết là thế, có điều có lẽ rất khó thực hiện được chuyện này, có lẽ cần tu vi mà ta và ngài đều không thể nào tưởng tượng mới được. Tóm lý trong lý giải của ta thì luyện khí cũng là đại đạo!" Điều Dương Bách Xuyên giải thích cho Diệp Ninh thật ra chính là truyền thừa của sư phụ trong đầu, bị hắn lấy ra làm màu.  
Diệp Ninh nghe xong thì lúng túng bảo: "Đúng đúng đúng, ngài nói đúng, con đường luyện khí chính là đại đạo, về phần luyện hóa một phương trời đất hòa vào pháp khí, có lẽ thật sự có người làm được, nhưng điều này hiện tại quá mức xa vời với ta. Ta nghĩ nhiều rồi, nghĩ nhiều rồi."  
Dương Bách Xuyên cười bảo: "Đại đạo phiêu miểu vốn là hư ảo, rất nhiều thuật pháp thần thông được tạo ra kỳ thật đều là do tưởng tượng mà thành, Diệp đại sư tiếp tục con đường luyện khí, tương lai chưa chắc không thể luyện hóa một phương trời đất, đạt được đại đạo vô lượng."  
Lần này xem như người nào đó họ Dương đã trực tiếp nịnh hót Diệp Ninh!  
Diệp Ninh lại liên tục xua tay, lúc này Dương Bách Xuyên ở trong lòng ông ta quả thật là một bậc thầy luyện khí như thần linh, ông ta liên tục xua tay nói: "Dương đạo hữu, trước mặt ngài Diệp mỗ tuyệt đối không phải đại sư, nếu ngài muốn thì gọi ta một tiếng Tiểu Diệp đi!"  
Dương Bách Xuyên cười ha ha một tiếng, hiển nhiên hắn đã biết trong lòng Diệp Ninh nghĩ thế nào, nhưng hắn không nói ra. Dù sao những tri thức luyện khí mà hắn giảng giải cho Diệp Ninh đều lấy từ điển tịch luyện khí truyền thừa từ sư phụ, cũng không tính là lừa dối ông ta. Vì vậy hắn không câu nệ tiểu tiết mà nói: "Nếu đã vậy ta gọi ngươi là lão Diệp đi, ngươi cũng đừng gọi ta là đạo hữu, kêu tên của ta là được."  
"Vậy ta vẫn gọi ngài là tiên sinh đi, tiên sinh chính là người giỏi nhất trong trăm năm cuộc đời mà Diệp Ninh ta nhìn thấy trên con đường luyện khí, hôm nay có thể được tiên sinh chỉ bảo, kì thật chính là phúc đức ba đời của Diệp mỗ." Giọng nói của Diệp Ninh vẫn mang theo cung kính.  
"Tùy ngươi vậy, chỉ là một xưng hô thôi." Ngoài miệng Dương Bách Xuyên nói vậy nhưng nghe được xưng hô tiên sinh thế này vẫn cảm thấy rất thân thiết, đám người chị em Lục gia ở nhà, Ngô Mặc Thu, Độc Cô Vô Tình cũng gọi hắn là tiên sinh.  
Ngẫm lại thật sự rất nhớ bọn họ, nhoáng cái mà hắn đã tới Sơn Hải Giới hơn một năm gần hai năm rồi.  
"Cũng không biết chừng nào mới có thể trở về." Dương Bách Xuyên tự nói trong lòng.  
Mà lúc này, bên ngoài lầu nhỏ vang lên tiếng của thủ vệ: "Dương công tử, tiểu thư nhà ta gọi ngươi qua."  
Được, tiếp theo Dương Bách Xuyên còn định thử luyện khí với Diệp Ninh, bây giờ nữ ma đầu đã gọi về về.  
Sau đó Dương Bách Xuyên rời khỏi lầu nhỏ của Diệp Ninh, Diệp Ninh phải trông chừng thuyền phi hành mọi lúc nên không rời khỏi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.