Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1687:




Cao thủ cảnh giới Nguyên Anh đến giúp Lê Nặc cũng dồn dập ra tay, người của bang Hắc Vân và vệ binh làm phản đều trở thành đối tượng bị chém giết.  
Phe Lê Nặc có gần mười cao thủ cảnh giới Nguyên Anh, trong đó Lê Nặc và Diệp Vô Đạo là tu vi Nguyên Anh trung kỳ. Huynh đệ Cao Thuấn chỉ có Cao Thuấn là Nguyên Anh trung kỳ, Cao Thịnh Thiên là Nguyên Anh sơ cấp. Trận chiến này đã định trước là nghiêng về một bên.  
Lúc này Dương Bách Xuyên trở thành người ngoài cuộc, không cần ra tay, chỉ đứng một bên quan sát.  
Tuy nhiên, khi quan sát trận chiến này hắn cũng được mở mang tầm mắt, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn xem cao thủ cảnh giới Nguyên Anh quyết đấu.  
Hắn cảm thấy Nguyên Anh và Kim Đan quả là khác biệt một trời một vực.  
Cao Thuấn chết trong tiếng thét thảm thiết, bị đánh hội đồng đến chết. Lê Nặc dẫn theo ba cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ giết chết Cao Thuấn trong thời gian chưa đầy mười hơi thở, không có gì hồi hộp hết.  
Về phần Cao Thịnh Thiên, vốn dĩ ông ta bị hai Nguyên Anh cùng vây công ở một góc, nhưng bỗng dưng lại xảy ra biến cố.  
Dương Bách Xuyên đang quan sát đám người Lê Nặc thì nghe thấy Diệp Vô Tâm hét to: "Dương Bách Xuyên cẩn thận!"  
Hắn quay đầu lại theo phản xạ thì trông thấy Cao Thịnh Thiên tóc tai bù xù, máu me be bét đang lao về phía mình.   
Dương Bách Xuyên cấp tốc lùi lại, đồng thời mắng to: "Cmn ta đâu có đuổi giết ngươi, ngươi tìm ta làm gì?"   
Sau khi mở phong ấn, Cao Thịnh Thiên là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh. Dương Bách Xuyên biết hiện tại mình đối đầu với đòn tấn công cảnh giới Nguyên Anh thì chỉ có một con đường chết. Vì vậy khi nghe thấy lời nhắc nhở của Diệp Vô Tâm, hắn cuống quít lùi về sau.  
"Chết đi!" Cao Thịnh Thiên vung ra một quyền, trong ánh mắt tràn đầy oán hận. Ông ta cho rằng tất cả là do tên sát tinh Dương Bách Xuyên này, nếu không phải Dương Bách Xuyên xuất hiện thì ông ta sẽ không phát động làm phản trước thời hạn, đại ca sẽ không chết, cũng rơi vào kết cục hiện tại.  
Hơn nữa Cao Thịnh Thiên đã bị thương nặng, không thắng nổi hai cao thủ cùng cấp, cho nên ông ta để mắt đến Dương Bách Xuyên, dù chết cũng kéo theo đệm lưng.  
Dương Bách Xuyên cảm thấy một quyền này của Cao Thịnh Thiên mang theo linh khí trời đất mạnh mẽ như dời núi lấp biển, khiến hắn không thở nổi. Khí tức uy áp của cao thủ cảnh giới Nguyên Anh đè ép lên người hắn, thậm chí chân khí không thể vận chuyển.  
Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm máu, cố gắng vung một quyền phòng thủ. Hắn không thể khoanh tay chịu chết! Hắn không thể trốn thoát dưới uy áp khí thế của Cao Thịnh Thiên, chỉ có thể liều mạng một lần.  
May mà trên người hắn mặc chiến giáp, vẫn có thể chống đỡ một lát.  
Khi Dương Bách Xuyên tung ra một quyền, không ngờ bên cạnh nổi gió lớn, hắn liếc thấy Diệp Vô Tâm xuất hiện bên cạnh, phối hợp với hắn vung kiếm đâm Cao Thịnh Thiên.
Ầm!  
Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm cùng ra đòn chống lại Cao Thịnh Thiên.  
Hai bên giao chiến, trong sân vang lên âm thanh nặng nề, linh khí mạnh mẽ chợt nổ tung.  
Phụt!  
Phụt!  
Diệp Vô Tâm và Dương Bách Xuyên đều bay ra ngoài, rên rỉ hộc máu.  
Lúc nãy Dương Bách Xuyên xem cao thủ Nguyên Anh so chiêu, thật sự là ra chiêu chấn động, không đến mức hủy diệt trời đất nhưng cũng là đánh đâu phá đó, đài thách đấu gần như bị phá hủy rồi.  
Khi Dương Bách Xuyên bay ra ngoài, hắn vô cùng cảm kích Diệp Vô Tâm. Hắn biết nếu không có Diệp Vô Tâm kịp thời ra tay giúp mình, thì cho dù mình không chết cũng mất nửa cái mạng dưới một kích này của Cao Thịnh Thiên.  
May mà hắn chỉ hộc máu nội thương, khí huyết trong cơ thể sôi trào.  
Khi hắn và Diệp Vô Tâm bị đánh bay, một tiếng hét to tràn đầy lo lắng vang lên: "Tâm Nhi!"  
Phụ thân của Diệp Vô Tâm là Diệp Vô Đạo thấy con gái bị thương thì cuống lên, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Cao Thịnh Thiên: "Muốn chết à!"  
Trong tay lóe lên ánh sáng bạc, một thanh phi kiếm nhỏ bay vụt về phía Cao Thịnh Thiên.  
Cùng lúc đó, Lê Nặc cũng ra chiêu từ một hướng khác, hai người một trước một sau đồng thời tấn công Cao Thịnh Thiên.  
"Á!"  
Trong tiếng hét thảm thiết, Cao Thịnh Thiên bị Diệp Vô Đạo và Lê Nặc đang giận dữ trực tiếp đánh tan xác, gần như là biến thành thịt vụn.  
Lúc này Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm mới rơi bộp xuống đất.  
Mặc dù xương cốt cả người đau như gãy ra từng khúc, nhưng rốt cuộc Dương Bách Xuyên cũng yên tâm. Cao Thịnh Thiên và Cao Thuấn đều chết rồi.  
Chỉ trong một thời gian ngắn, người bị Cao Thịnh Thiên lôi kéo làm phản và thành viên bang Hắc Vân đều bị phe Lê Nặc diệt trừ.  
Cuộc chém giết kết thúc với ưu thế áp đảo.  
"Úi!"  
Tiếng hít khí lọt vào tai Dương Bách Xuyên, hắn quay đầu nhìn thì thấy là Diệp Vô Tâm. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.