Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1682:




Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Dương Bách Xuyên liếc thấy bóng người đang bay đến là tả thành chủ Lý Gia Diệu.  
Lý Gia Diệu không ngờ Cao Thịnh Thiên lại không đếm xỉa đến thân phận phó thành chủ của mình, ra tay sát hại Dương Bách Xuyên. Trong mắt Lý Gia Diệu, đây là hành vi cực kỳ bất kính với đại thành chủ. Bởi vì hắn hiểu rõ đại thành chủ, biết rõ thành Tán Tu có được quy mô như ngày nay là nhờ thành chủ nói lời giữ lời, làm tấm gương tốt tuân thủ quy tắc.  
Nếu như hôm nay Cao Thịnh Thiên giết Dương Bách Xuyên thì sẽ phá hủy nền móng mấy trăm năm của thành Tán Tu, vì vậy Lý Gia Diệu tuyệt đối không cho phép ông ta động vào Dương Bách Xuyên, ít nhất là không được ra tay trong thành Tán Tu.
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị sẵn tinh thần ứng đối với Cao Thịnh Thiên, không ngờ Tả thành chủ Lý Gia Diệu ra tay chắn trước mặt hắn, đánh nhau với Cao Thịnh Thiên.  
“Ầm đùng.”  
Theo cách nói của Diệp Vô Tâm, cả hai người đều là Kim Đan đại viên mãn, nhưng Dương Bách Xuyên thật sự không nhìn ra.  
Hắn cũng biết có chút cao thủ, nếu ẩn giấu hơi thở của bản thân, hoặc dùng bí thuật độc đáo che giấu tu vi, nếu tu vi không đến cảnh giới nhất định sẽ không nhìn ra được.  
Nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở của hai người.  
Theo lời nói của Diệp Vô Tâm, Tả thành chủ Lý Gia Diệu là cao thủ Kim Đan đại viên mãn từ trăm năm trước, cũng không biết bây giờ đã đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh hay chưa.  
50 năm trước, Cao Thịnh Thiên cũng là người khiêu chiến thay thế Hữu thành chủ thế hệ trước, cũng không phải hạng người đơn giản.  
Trong lời đồn hai người đều là tu vi Kim Đan kỳ đại viên mãn, có lẽ lực lượng ngang nhau.  
Nhưng Dương Bách Xuyên cảm nhận được, hình như hơi thở của Tả thành chủ Lý Gia Diệu cao hơn Cao Thịnh Thiên một bậc.  
Hai ngươi cùng tung ra một chưởng, va chạm sau đó tách ra.  
Sắc mặt của Cao Thịnh Thiên trầm như nước, nhìn Lý Gia Diệu nói: “Lý Gia Diệu, tại sao lại cản trở ta?” Tia lửa trong mắt ông ta bắn ra bốn phía, giống như muốn nói cho Lý Gia Diệu, ông ta chỉ muốn tốt cho thành Tán Tu.  
Lý Gia Diệu lại hừ lạnh, nói: “Cao Thịnh Thiên, ta thấy ngươi đã quên mất lịch sử thành Tán Tu, hay đã quên mất đại thành chủ? Ngươi không biết ngươi đang tự hủy đi thành Tán Tu?”  
“Cái rắm, giết một tên Dương Bách Xuyên nho nhỏ mà thôi, lại có thể giải quyết trăm vạn linh thạch của thành Tán Tu. Không lẽ Lý Gia Diệu ngươi có thể lấy ra mức trăm vạn linh thạch bồi thường cho tiểu tử Dương Bách Xuyên này?” Cao Thịnh Thiên chửi ầm lên.  
Lý Gia Diệu nheo mắt lại nói: “Lý mỗ có lấy ra được linh thạch hay không không nhọc ngươi quan tâm, nhưng Lý mỗ biết rõ một điều, lời nói của đại thành chủ như một gói vàng, rất giữ quy củ. Nếu hôm nay ngươi giết chết Dương Bách Xuyên, không khác gì bôi đen đại thành chủ.”  
“Rắm chó, ta làm như vậy vì suy xét cho thành Tán Tu. Lão tiểu tử nhà ngươi tránh ra cho ta.” Cao Thịnh Thiên chửi ầm lên.  
Lý Gia Diệu híp mắt nói: “Nếu ta không cho?”  
“Ha ha, không cho cũng vừa lúc, ta đã muốn khiêu chiến ngươi từ lâu, nếu vậy hôm nay thu thập Tả thành chủ nhà ngươi rồi nói tiếp.” Cao Thịnh Thiên lạnh lùng nói.  
“Cao Thịnh Thiên, ta không thể không nhắc nhở ngươi, lúc này việc chúng ta phải làm không phải đánh nhau mà phải giải quyết vấn đề trước mắt. Nếu không đã thẹn với sự tín nhiệm của đại thành chủ?” Lý Gia Diệu lo lắng việc này sẽ tạo thành mặt trái, ảnh hưởng đến thành Tán Tu.  
“Ha ha ha.” Cao Thịnh Thiên cười ầm lên.  
Ngay sau đó tiếng cười đừng lại, dùng ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Lý Gia Diệu, nói: “Đại thành chủ? Hừ, họ Lý, đến lúc này còn dùng đại thành chủ để áp chế ta? Được, hôm nay hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng, ta giết chết Lý Gia Diệu nhà ngươi, ngồi xuống vị trí thành chủ thành Tán Tu.  
Đừng cho là ta không biết tình huống hiện tại của đại thành chủ, sợ là sắp hồn phi phách tán đúng không? Từ lần gặp mặt bà ta 50 năm trước, bà ta chưa từng xuất hiện, giao lực lượng bảo vệ thành Tán Tu cho ngươi, lại quăng một đám chuyện rối loạn cho ta. Nhưng cũng tốt, mỗi năm thu được số tiền lớn, làm ta có lực lượng của riêng mình.  
Một thân bệnh kín của đại thành chủ, ha ha, 50 năm không ra mặt. Tám chín phần mười đã tạo hóa từ lâu, hôm nay ngươi còn dùng để ép ta? Thật sự coi Cao Thịnh Thiên này là tên ngốc?”  
“Tại sao ngươi biết đại thành chủ có bệnh kín trong người?” Sắc mặt của Lý Gia Diệu thay đổi. 50 năm trước đại thành chủ từng đi ra ngoài một lần, sau khi trở về bị trọng thương. Đại thành chủ trọng thương, toàn bộ thành Tán Tu chỉ có mình hắn biết, không nghĩ đến Cao Thịnh Thiên lại nói toạc ra.  
“Tại sao ta biết không việc gì phải nói cho ngươi, dù sao hôm nay hoặc ngươi thần phục ta, giết tiểu tử Dương Bách Xuyên kia, hoặc ta giết ngươi.” Cao Thịnh Thiên nheo mắt lại, nói.  
Lý Gia Diệu bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Cao Thịnh Thiên, đúng như những gì Cao Thịnh Thiên nói. Lúc đó đại thành chủ bị thương vô cùng nghiêm trọng, bế quan từ 50 năm trước, nếu 10 năm sau bà ấy còn chưa xuất quan, nghĩa là lành ít dữ nhiều. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.