*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Thất hẹn hắn lên đài khiêu chiến là muốn dồn hắn vào chỗ chết, Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng trong lòng. Nếu là lúc trước, có lẽ hắn còn sẽ kiêng kị, nhưng sau khi dùng xong một viên linh đào, tu vi đạt đến Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, đối mặt với một Kim Đan hậu kỳ, hắn không để trong mắt.
Muốn tính kế ta, cũng được, xem ai đùa chết ai?
Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng ở trong lòng.
Sau đó nói: “Xem ra ta không có lý do không đồng ý.”
“Ha ha ha, coi như tiểu tử nhà người biết điều, đi theo ta, lên đài khiêu chiến của thành Tán Tu, làm Thất gia ta xem năng lực của ngươi ra sao.” Cười to, Từ Thất xoay người xuống núi, phía sau đi theo một đoàn chó săn.
Khóe miệng của Dương Bách Xuyên hơi cong lên, không nhanh không chậm đi theo hắn ta.
…...
Đài khiêu chiến được xây dựng ở trung tâm của thành Tán Tu, nơi Từ Thất đi qua đã có nhiều người biết được Từ Thất muốn khiêu chiến Dương Bách Xuyên.
Rất nhiều người đều thở dài, Hắc Vân bang lại bắt nạt người.
Một vài người không quen nhìn đám người Hắc Vân bang, trộm nhắc nhở cho Dương Bách Xuyên, tiểu huynh đệ, thực lực của các ngươi kém xa, ngươi có thể không đồng ý khiêu chiến của hắn ta, Từ Thất cũng không dám mạnh mẽ ra tay với ngươi. Đánh không được ngươi nhiều nhất tìm chút chuyện nhốt ngươi vào nhà tù của thành Tán Tu, nhốt mấy ngày rồi lại thả ra mà thôi, ngươi đi như vậy là chịu chết, tên khốn Từ Thất kia muốn hạ đòn sát thủ.
Đối với những nhắc nhở thiện ý này, Dương Bách Xuyên đều nói lời cảm ơn, nhưng bước chân của hắn vẫn không dừng lại.
Một tên côn đồ tu vi Kim Đan hậu kỳ mà thôi, không phải hắn chưa chém giết bao giờ.
Rất nhanh đã đến đài khiêu chiến, trên đài khiêu chiến có một lão giả bảo hộ, nhìn qua bề ngoài, là người của thành Tán Tu.
Từ Thất bước đến cung kính ôm quyền nói với lão giả: “Hồng quản sự, hôm nay Từ Thất muốn đánh chiến đài Sinh Tử Kiếp với Dương Bách Xuyên, hy vọng Hồng quản sự làm chứng.”
“Hai bên tự nguyện? Tự nguyện là được, ký xuống giấy sinh tử thì sẽ có hiệu quả ngay lập tức, không màng sống chết.” Lão giả được Từ Thất gọi là Hồng quản sự lẩm bầm một hồi, nói là dò hỏi nhưng lại hoàn toàn trả lời giúp.
Điều này làm cho đám người vây xem đều trợn trắng mắt, rất rõ ràng, nếu Từ Thất đã thông đồng trước với Hồng quản sự, đây chính là một cái bẫy.
Hồng quản sự lấy ra giấy sinh tử, Từ Thất gấp không chờ nổi nhỏ một giọt tinh huyết lên trên, ngay lập tức huyết vụ xuất hiện, sau đó đưa đến trước mặt Dương Bách Xuyên, làm Dương Bách Xuyên ký tên.
Dương Bách Xuyên sao có thể không nhìn ra tên chó Hồng quản sự và Từ Thất đang kẻ xướng người họa, chờ chính mình nhỏ tinh huyết ký giấy sinh tử?
Người xung quanh bàn tán sôi nổi.
“Quá vô sỉ, đây là bắt nạt người.”
“Còn không phải sao, tiểu tử kia tên là gì, bị Từ Thất theo dõi, lần này chết chắc rồi.”
“Ta biết, tên là Dương Bách Xuyên, đến thành Tán Tu từ ba ngày trước, đánh Hắc Sương, nghe nói Hắc Sương trực tiếp bị Dương Bách Xuyên đánh tàn phế.”
“Dương Bách Xuyên đắc tội với Hắc Vân bang, lần này coi như xong rồi.”
“Sau lưng Hắc Vân bang là Hữu thành chủ, ai làm người ta có thế lực cường đại. Lại nói, cũng do tên Dương Bách Xuyên này xui xẻo, ngày đầu tiên đến thành Tán Tu, tiểu tử này đã thuê đình viện cao cấp nhất của thành Tán Tu, một tháng một ngàn viên linh thạch, lộ tài, hắn không bị Hắc Vân bang theo dõi mới là lạ.”
“.…..”
Giữa sân cũng có một vài người phê bình kín đáo Hắc Vân bang, tiếc hận thay cho Dương Bách Xuyên.
Nhưng sau một tiếng hừ lạnh của Từ Thất, rất nhiều người câm miệng.