Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1662:




Hắc Sương đương nhiên nhìn đến ngây ngốc, nhưng không ngu ngốc chút nào. Ngược lại hắn ta rất khôn khéo, quanh năm lăn lộn ở phố tỉnh thành Tán Tu, tuy rằng dựa hơi vào danh tiếng nghĩa tử của Bang chủ bang Hắc Vân rất như ý, nhưng cũng thường xuyên tiếp xúc với đủ loại người.  
Hôm nay đám người Dương Bách Xuyên ở trong mắt hắn chính là cái loại con em gia tộc nghèo túng này. Có thể bắt nạt, quan trọng là tu vi thấp, dễ bắt nạt, hơn nữa còn là dê béo, quanh năm suốt tháng cũng không gặp được mấy người như vậy, hắn sao có thể buông tha?  
Mặc dù trong giọng nói vô cùng ngả ngớn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên.  
Ngay lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện, Hắc Sương đột nhiên nhìn thấy Dương Bách Xuyên vèo một cái biến mất tại chỗ, lập tức biết không ổn, tương đầu nghĩ muốn lui về phía sau.  
Nhưng hắn ta đã xem thường Dương Bách Xuyên quá rồi.  
Chỉ trong giây, Dương Bách Xuyên đã xuất hiện trước người nửa mét, gần như là dán lên người hắn ta.  
Khoảng cách ban đầu là cách Hắc Sương mười mét, chút khoảng cách này đối với Dương Bách Xuyên mà nói cho dù không thi triển Thiểm Điện Bộ, cũng có thể trong thời gian ngắn tiếp cận Hắc Sương, thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai Công Thiểm Điện Bộ chính là muốn đánh bất ngờ, đánh Hắc Sương tơi bời.  
Dù sao Hắc Sương cũng nói, ở thành Tán Tu, chỉ cần không giết người thì không tính là phá hỏng quy tắc, thành vệ sẽ không quản.  
Lúc Hắc Sương thấy Dương Bách Xuyên trong nháy mắt kề sát người mình, hắn ta bị doạ đến thần hồn đều run rẩy, trong lòng hắn ta chỉ có một suy nghĩ là lần này sai lầm rồi, quanh năm săn ưng, hôm nay sẽ bị ưng đánh mù.  
Trong tầm mắt Hắc Sương xuất hiện một nắm tay như tia chớp, càng lúc càng lớn...  
“Chạm ~”  
“Ôi chao~”  
Thân thể Hắc Sương lập tức bay ngược ra ngoài, trong nháy mắt xương sống mũi bị đánh đến nứt ra.  
Nước mắt nước mũi chảy dài.  
Đương nhiên lúc này, cơn ác mộng của Hắc Sương chỉ mới bắt đầu.  
Hắn hoàn toàn không có bất kỳ đề phòng gì, bị Dương Bách Xuyên chiếm cứ tốc độ, ra tay gần người, một kích tất trúng.  
Ngay lúc Hắc Sương cảm thấy thân thể bay ngược, sau một khắc lại phát hiện trên chân căng thẳng, bị tay Dương Bách Xuyên bắt lấy cổ chân.  
Sau đó chính là bi kịch của Hắc Sương, chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, ngay sau đó là gương mặt và mặt đất tiếp xúc chặt chẽ với nhau.  
“Chạm ~”  
“A~”  
“Bộp bộp bộp...”  
“A a~”  
Ở trong mắt tiểu hòa thượng và vài thuộc hạ của Hắc Sương, chỉ thấy Dương Bách Xuyên chộp lấy cổ chân Hắc Sương, bắt đầu đánh xuống mặt đất.  
Một cái... Hai cái, ba cái, bốn cái...  
Ban đầu Hắc Sương còn kêu thảm thiết, lúc sau ngay cả tiếng kêu cũng không còn nữa.  
“Ầm~”  
Một khắc nào đó, lúc Dương Bách Xuyên cảm giác Hắc Sương chỉ còn nửa cái mạng, hắn trực tiếp ném Hắc Sương vào một gốc cây đại thụ.  
Lần này đoán chừng xương cốt toàn thân hắn cũng bị diệt đi hơn phân nửa.  
Nếu không phải ước chừng quy tắc của thành Tán Tu là không thể xảy ra án mạng, Dương Bách Xuyên sớm đã giết Hắc Sương rồi.  
Từ lúc ra tay chỉnh đốn Hắc Sương đến khi chấm dứt, toàn bộ quá trình không dùng đến ba phút.  
Tiểu hòa thượng và huynh đệ Gia Cát đều không kịp phản ứng.  
Mấy tên chó săn đi cùng Hắc Sương cũng không phản ứng kịp.  
Sau đó, Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng nhìn mấy tên chó săn nói: “Các ngươi có muốn ra tay không? Không ra tay thì bọn ta đi được rồi chứ?”  
Vài tên chó săn đi cùng Hắc Sương như vừa mới tỉnh mộng. Lúc này, nào dám ra tay với Dương Bách Xuyên, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.  
Đùa gì thế, Hắc Sương có tu vi Kim Đan trung kỳ, mà ở trong tay hắn còn bị đánh tơi bời như thế, bọn họ chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn mà thôi, làm sao dám ra tay chứ.  
Một người trong số đó nuốt nước bọt, liên tục nói không dám, vội vàng nhường đường cho Dương Bách Xuyên.  
“Chúng ta đi thôi ~” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.