Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1638:




"Vợ? Phẫu thuật?"  
"À quên, ngươi là Yêu tộc Sơn Hải Giới, không hiểu ngôn ngữ chỗ chúng ta. Ý ta là ta chuẩn bị tiến hành bước chữa trị tiếp theo cho phu nhân của ngươi, có điều phải rạch một vết ở bụng của nàng. Ngươi đừng lo về ngoại thương, ta phải lấy vượn con trong bụng nàng ra. Ngươi lùi về sau một chút, không được quấy rầy ta." Dương Bách Xuyên giải thích.  
"Ừm, được được." Bây giờ Bạch Khởi vô cùng tin tưởng Dương Bách Xuyên, đương nhiên không sợ đối phương hại phu nhân của mình. Nói xong hắn ta vội vàng lùi ra tận cửa đại điện mới dừng lại.  
Dương Bách Xuyên không biết rằng hồi nãy Bạch Khởi nhìn mình ánh mắt nóng bỏng bởi vì cảm động và biết ơn.  
Sau khi đuổi Bạch Khởi ra xa, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi rồi vận chuyển chân khí rạch vào bụng vượn trắng mẹ, lòng thầm cảm thán hôm nay mình sẽ làm phẫu thuật ngoại khoa.  
Điểm khác biệt là đối tượng được phẫu thuật là yêu thú. Hắn không dùng dao giải phẫu mà trực tiếp dùng ngón tay làm dao.  
Trong cơ thể vượn trắng mẹ có cặp sinh đôi khác giới. Thật ra lúc thực hiện Dương Bách Xuyên rất căng thẳng. Rạch bụng vượn trắng mẹ rất khó, hắn phải tiến hành từng chút một.  
Hạ dao như thế nào, kích cỡ vết rạch ra sao, Dương Bách Xuyên đã nghiên cứu mấy vấn đề này từ trước, bây giờ cứ tiến hành là được. Nhưng bởi vì hắn quá căng thẳng nên vết rạch dài một thước chỉ cần vài giây là xong, nhưng hắn phải mất một phút đồng hồ mới hoàn thành, hơn nữa đầu còn đẫm mồ hôi.  
Nhưng cũng phải thôi, hắn là đàn ông phải làm bà đỡ, thiếu nữ lần đầu lên kiệu hoa không căng thẳng mới lạ.  
Một giây sau, Dương Bách Xuyên nhìn thấy hai con vượn trắng có lông máu màu trắng xám, nhỏ như con mèo xuất hiện trong tầm mắt. Lúc này hắn không dám lãng phí thời gian, hai tay run rẩy nhanh chóng lấy cặp vượn trắng ra khỏi bụng mẹ.  
Hai bé vượn trắng sinh non, khí Tiên Thiên không đủ, cộng thêm trước đó ở trong bụng mẹ bị ảnh hưởng bởi hai luồng sức mạnh một âm một dương, cho nên hiện tại rất nguy hiểm, cần phải mau chóng cung cấp năng lượng sống cho chúng.  
Dương Bách Xuyên gọi Bạch Khởi đứng ở cửa đại điện nhìn hai đứa bé được lấy ra khỏi bụng mẹ: "Lão Bạch đừng ngây ra đó! Con của ngươi thiếu khí Tiên Thiên, ta phải nhanh chóng cứu chữa, ngươi tự chữa trị vết thương trên bụng phu nhân đi, dùng dược lực của ngươi cũng được. Mau lên!"  
"Ừ ừ ừ, ta đến đây!" Lúc này Bạch Khởi vừa căng thẳng vừa hạnh phúc. Căng thẳng vì vợ, kích động vì con. Hắn ta lướt vèo đến bên cạnh vợ rồi xử lý vết thương cho vợ theo cách của Dương Bách Xuyên.  
Thật ra có nước Sinh Mệnh và Linh Nguyên Thần Hồn của Dương Bách Xuyên, vết thương trên người vượn trắng mẹ có thể tự khôi phục, nhưng Bạch Khởi trợ giúp thì có thể hồi phục nhanh hơn, cũng coi như chuyện tốt. Tóm lại là tính mạng của vượn trắng mẹ đã an toàn.  
Dương Bách Xuyên mặc kệ vợ chồng Bạch Khởi, đi sang bên cạnh lấy một cái chậu gỗ to và một cái chăn trong không gian bình Càn Khôn ra. Đó đều là đồ dùng hàng ngày mà hắn đặt trong không gian bình Càn Khôn, chưa dùng bao giờ, bây giờ lấy ra có thể cho hai đứa con của Bạch Khởi sử dụng.  
Hắn trải chăn lên chậu, đặt cặp vượn trắng con vào chậu, sau đó lấy ra hai giọt nước Sinh Mệnh rồi cho mỗi bé vượn trắng uống một giọt.  
Tiếp theo, hắn dùng hai tay đặt lên người hai bé vượn trắng, giúp hai bé hấp thụ nước Sinh Mệnh. Chỉ cần vượn trắng con hấp thụ nước Sinh Mệnh là có thể giữ mạng, lần cứu chữa này coi như thành công.  
Dương Bách Xuyên nhắm mắt lại, chậm rãi truyền chân khí vào cơ thể vượn trắng con. Chân khí dẫn dắt năng lượng của nước Sinh Mệnh tẩy tủy cho vượn trắng con.  
Cả quá trình vô cùng chậm rãi, Dương Bách Xuyên cẩn thận từng li từng tí vì sợ sơ ý sẽ làm vượn trắng con bị thương.  
Chậm mà chắc còn hơn.  
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ là mấy tiếng, cũng có thể là vài ngày, thậm chí lâu hơn, Dương Bách Xuyên mới hoàn thành tẩy tủy cho hai bé vượn trắng, hoàn toàn luyện hóa sức mạnh sinh cơ của nước Sinh Mệnh trong cơ thể chúng.  
Hiện tại Dương Bách Xuyên cảm thấy các chức năng cơ thể của hai bé vượn trắng vô cùng khỏe mạnh, thậm chí là rất mạnh mẽ. Nước Sinh Mệnh và chân khí của hắn đã hoàn toàn bù vào khí Tiên Thiên khuyết thiếu vì sinh non.  
Thậm chí sau khi được cải tạo bằng nước Sinh Mệnh, huyết mạch trong cơ thể hai bé vượn trắng đã phản tổ tiến hóa một lần. Hơn nữa ba mẹ của hai bé vượn trắng là Yêu tộc mạnh mẽ, trong người chúng đã có yêu lực mạnh mẽ ngang với sức mạnh Trúc Cơ của Nhân tộc.  
Đúng là người so với yêu, người tức chết, cục cưng nhà người ta vừa chào đời đã là Trúc Cơ.  
Dương Bách Xuyên lẩm bẩm trong lòng, sau đó mở mắt ra.  
Hắn mở mắt ra thì thấy anh em Gia Cát và tiểu hòa thượng cũng ở trong đại điện. Hiện tại ba người rất rảnh, đang ăn ăn uống uống chỗ bàn đá trong góc đại điện, trên bàn toàn là các loại linh quả, còn có mùi rượu Khỉ quen thuộc.  
Vợ chồng Bạch Khởi thì đang ngồi xổm cạnh chậu lớn, một trái một phải bảo vệ con mình.  
Khi Dương Bách Xuyên mở mắt ra, Bạch Khởi reo lên đầy vui mừng: "Dương huynh đệ tỉnh rồi à?"  
Có lẽ là do mọi việc đã xong xuôi nên lúc này tâm trạng Dương Bách Xuyên rất thư thái. Bạch Khởi gọi là Dương huynh đệ khiến hắn cảm thấy là lạ, ai mà ngờ được có một ngày vượn trắng biết nói tiếng người lại gọi mình là huynh đệ.  
Tuy nhiên Dương Bách Xuyên cũng biết là vượn trắng Bạch Khởi đã đón nhận mình. Đây là chuyện tốt, Yêu tộc xưng huynh gọi đệ với mình tức là vô cùng tin tưởng.  
Dương Bách Xuyên gật đầu, mỉm cười hỏi: "Phu nhân của ngươi sao rồi?"  
Thật ra hắn đã cảm nhận được phu nhân của Bạch Khởi đã khỏi hẳn, ngay cả vết thương cũng không để lại sẹo, vết máu đáng sợ màu đỏ thẫm đã biến mất, nơi bí ẩn nào đó bị bộ lông dài mềm mượt che khuất. Tóm lại là bình thường rồi.  
Có điều hễ nghĩ đến hình ảnh mình thấy trên người vượn trắng mẹ là mặt Dương Bách Xuyên lại nóng bừng lên. Nhưng vì cứu người, hắn không thẹn với lương tâm.  
Bạch Khởi còn chưa trả lời, vượn trắng mẹ ở bên cạnh đã chủ động đứng dậy, trịnh trọng khom người trước Dương Bách Xuyên: "Thiếp là Bạch Tố, cảm ơn Dương huynh đệ đã cứu mạng." Lời nói và hành động không kém gì tiểu thư khuê các dòng dõi thư hương ở Nhân tộc, điểm khác biệt là Bạch Tố có hình hài vượn trắng.  
Dương Bách Xuyên vội vàng đứng dậy đáp lễ: "Thì ra Bạch phu nhân tên là Bạch Tố. Tên rất hay! Bạch phu nhân đừng khách sáo, ta có thể giúp đỡ mẫu tử ngươi cũng là cơ duyên đưa đẩy."  
Mặc dù Bạch Tố thân vượn, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn cảm nhận được sự dịu dàng e lệ đầy nữ tính trên người nàng. Sau khi khom người cảm ơn Dương Bách Xuyên, nàng mới hỏi với vẻ mong chờ: "Dương huynh đệ, không biết con chúng ta..."  
"Bạch phu nhân yên tâm, hai đứa trẻ không còn gì đáng ngại. Huyết mạch của hai đứa nhóc này đã tiến hóa bước đầu, ta tin rằng chúng còn khỏe mạnh hơn những đứa trẻ khác trong tộc vượn trắng các ngươi. Bây giờ hai vị có thể thăm trẻ, chúng chỉ đang ngủ thôi." Dương Bách Xuyên mỉm cười ngỏ ý vợ chồng Bạch Khởi có thể thăm con.  
Hai vợ chồng mừng rỡ cảm ơn, sốt sắng ôm lấy hai đứa bé.  
Mà lúc này, tiểu hòa thượng ở góc đại điện không nhịn được gọi to: "Lão đại!"  
Thấy tiểu thượng muốn tới đây nhưng có vẻ sợ vợ chồng Bạch Khởi, Dương Bách Xuyên bèn mỉm cười đi tới chỗ ba người. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.