Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1629:




Nhưng nghĩ lại thì yêu thú có thể bắt Gia Cát Khổng chứng minh rằng thực lực của nó không tồi. Hơn nữa vượn vốn chính là tinh linh trong rừng rậm và chiếm ưu thế về mặt địa lý, hắn không đuổi kịp cũng bình thường.  
Trên thực tế, mỗi tộc mỗi loài trong vạn vật đều có ưu thế riêng, tuy thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai Công của hắn rất nhanh nhưng không chắc đã là vô địch. Dùng ở trong núi sẽ có trở ngại, tốc độ kém so với bình thường cũng có nguyên nhân cả.  
Nhưng may mà linh thức cũng không bị ngăn cả, Dương Bách Xuyên vẫn luôn theo dõi Vượn Trắng qua linh thức. Dưới tình huống như vậy, hai bên một trước một sau đi được mười mấy phút thì tình hình đột ngột thay đổi.  
Vào giây phút đó, Dương Bách Xuyên phát hiện qua thần thức rằng sau khi Vượn Trắng nhảy xuống khỏi cây thì đến một vách đá khá cao. Ngay sau đó, Vượn Trắng khiêng Gia Cát Khổng nhảy xuống dưới. Khi nó nhảy xuống xong, linh thức của Dương Bách Xuyên không cảm nhận được tung tích của Vượn Trắng và Gia Cát Khổng nữa.  
Dương Bách Xuyên kinh hãi bèn vội vàng tăng nhanh tốc độ chạy tới đó.  
Sau khi hắn đi đến gần vách đá, tức khắc hơi há hốc mồm ra.  
Cách dưới chân anh cao khoảng trăm mét là một hồ nước rất lớn, ở phía trước bên trái của vách đá là một thác nước rộng khoảng năm, sáu mươi mét, thác nước dài hai ba trăm mét trút thẳng xuống hồ nước. Phía dưới hồ nước chỗ thác nước rơi xuống, trông như một nồi nước sôi sùng sục, vô cùng đồ sộ.  
Trong theo dõi của linh thức, hắn mất tung tích của Vượn Trắng ở chính chỗ này.  
Chỉ có thể nói nơi có gì đó kỳ lạ, có thể ngăn cản thần thức.  
Vào lúc Dương Bách Xuyên đang quan sát, tiểu hòa thượng và Gia Cát Minh cũng đuổi đến.  
“Dương đại ca, thế nào rồi?”  
“Lão đại tình hình sao rồi?”  
Gia Cát Minh cùng tiểu hòa thượng vừa thở gấp vừa hỏi.  
“Gia Cát Khổng bị một con yêu thú Vượn Trắng bắt đi. Khi ta đuổi đến đây thì bị mất tung tích của Vượn Trắng. Hiện giờ xem ra thì hoặc phía sau thác nước có vấn đề, hoặc là phía dưới hồ nước.” Dương Bách Xuyên mở miệng nói.  
“Dương đại ca, ca của ta thì sao?”  
“Yên tâm, trong linh thức của ta, ta phát hiện hắn ta chỉ hôn mê bất tỉnh, có vẻ yêu thú Vượn Trắng không có ác ý với ca ca của ngươi đâu, hoặc nó đang có ý đồ khác.”  
Chờ Dương Bách Xuyên nói xong, tiểu hòa thượng đột nhiên nhếch miệng nói: “Ôi, lão đại, ngươi nói xem có lẽ nào là động Thủy Liêm phiên bản Sơn Hải Giới* không?”  
“Ờm.” Dương Bách Xuyên cảm thấy não tiểu hòa thượng nhảy số nhanh thật. Nhưng sau đó hắn ngẫm lại, nếu phía sau thác nước có càn khôn thật thì đúng là động Thủy Liêm phiên bản Sơn Hải Giới, cùng là con khỉ, cùng là chỗ sâu trong thác nước…  
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên thả linh thức ra đi tra xét thác nước, hắn phát hiện thác nước có vấn đề thật, nó đang cản trở linh thức.  
Dặn tiểu hòa thượng và Gia Cát Minh một tiếng, Dương Bách Xuyên thả người bay về phía thác nước phía xa.  
Hắn không sợ, lúc này hắn biết mình không thể sợ. Gia Cát Khổng bị yêu thú Vượn Trắng bắt đi, hắn không thể không đi xem. Theo lời sư phụ, Dương Bách Xuyên hắn là người trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn hắn sẽ không bỏ mặc anh em bạn bè.  
Cho dù phía sau thác nước là đầm rồng hang hổ, hắn cũng muốn xông vào.  
“Rầm!”  
Dương Bách Xuyên vọt vào trong thác nước.  
Sau khi rơi xuống đất, hắn phát hiện ra quả thật có động khác.  
Nơi đây là một hang động đá vôi vô cùng lớn, trông nó rất sâu và thông về một phía rất xa.  
Điều khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên nhất là hắn thấy được dấu vết đào bới rõ ràng ở dưới chân mình. Mặt đất rất bằng phẳng, đi phía trước nhìn thử còn có sự xuất hiện của bậc thang.  
Điều đó chứng tỏ nơi đây từng có con người cư trú, hoặc có thể nói rằng con yêu thú Vượn Trắng kia vốn chính là Linh Thú của chủ nhân động phủ này sao?  
Trong lòng hắn có rất nhiều suy đoán, nhưng cũng chỉ là suy đoán thôi, chung quy vẫn phải đi xem thử mới biết được.  
Tuy trong sơn động có hơi tối tăm nhưng không ảnh hưởng đến việc đi đường của Dương Bách Xuyên.  
Tiếc là nơi này cản trở thần thức, nếu không đã có thể dùng linh thức để quan sát.  
Mới đầu khi Dương Bách Xuyên đi vào, sơn động vô cùng ẩm ướt và âm u. Nhưng sau khi hắn đi được khoảng trăm mét, đột nhiên trông thấy phía trước có ánh sáng lờ mờ, hơn nữa môi trường trong động cũng không ẩm ướt nữa. Ngoài ra còn có gió nhẹ thổi qua, hắn thấy thoải mái hơn hẳn.  
Trong sơn động vô cùng rộng lớn, cao khỏi hơn ba mươi mét và bề rộng chừng mười lăm mười sáu mét. Mặt đất dưới chân được đào vô cùng bằng phẳng, con đường nhỏ có bề rộng chừng ba mét nằm ở phía bên trái, bên phải có một dòng suối nhỏ. Bên đường có các thảm thực vật vô danh, thậm chí Dương Bách Xuyên còn trông thấy một số loại linh dược.  
Hiện tại lòng hắn đang nghiêng về phía nơi này là động phủ của tiền bối cao nhân nào đó cư trú. Vượn Trắng chính là Linh Thú của chủ nhân động phủ, hắn chỉ không nghĩ ra vì sao người đó lại muốn bắt Gia Cát Khổng?  
Động phủ chủ nhân được lợi? Hay là do vượn trắng tự ý làm vậy?  
Trong lòng mang theo nghi vấn, Dương Bách Xuyên tiếp tục đi về phía trước.  
Vài phút sau, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu ra ánh sáng phía trước là cái gì.  
Hai bên vách sơn động có một loại hoa cỏ tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Dương Bách Xuyên không biết đó là loại hoa cỏ gì, nhưng dù sao loài hoa cỏ đó đang phát ra ánh sáng chiếu sáng toàn bộ đường đi của sơn động.  
Mà mười mét phía trước cũng xuất hiện một cánh cửa đá cao mười mấy mét.  
Lúc này, cửa đá đang đóng chặt lại, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi rồi nói: “Tiền bối của động phủ, tại hạ Dương Bách Xuyên cầu kiến, không biết tiền bối bắt bạn của ta để làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.