Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1618:




Quần thể Yêu Tộc mạnh mẽ bình thường đều ở vùng đất đã bỏ hoang của Sơn Hải Giới, nơi đó là khu vực cấm của con người, là thánh địa yêu tộc, cho nên chúng ta cũng không cần lo lắng quá, chỉ cần vận khí của chúng ta không kém đến mức như vậy là được.”  
Dương Bách Xuyên nghĩ lại cũng đúng, liền nói: “Cũng tốt, khi chúng ta vượt qua núi Đường Đỉnh, cho dù không thể bay, lấy tốc độ của chúng ta thì năm trăm dặm Núi Đường Đỉnh, đi hai ngày cũng có khả năng.”  
Bốn người trao đổi cuối cùng vẫn đưa ra quyết định trực tiếp vượt qua núi Đường Đỉnh vào Tán Tu thành, mặc dù có nguy cơ gặp phải yêu thú, nhưng so với việc bị  u Dương Hải Đường đuổi kịp thì đây là cách an toàn nhất.  
“Đi thôi chúng ta vào núi~” Dương Bách Xuyên cùng với bốn người chuẩn bị vào núi.  
Nhưng đúng lúc này một tiếng cười lạnh vang lên trước bốn người bọn họ: “Còn muốn vào núi? Đi vào được sao?”  
Dương Bách Xuyên đột nhiên giơ tay lên, chỉ thấy phía trước xuất hiện một thanh niên, ở phía sau hắn còn có ba người mặc áo giáp đi cùng.  
“Ngươi là ai?” Dương Bách Xuyên ra vẻ không biết, thật ra trong nháy mắt hắn đã đoán được đó là người của thành Chiêu Diêu, chỉ là bất ngờ và sợ hãi vì vừa rồi hắn không có phát hiện ra bất kỳ điều gì không bình thường từ bốn người này cả.   
Nhìn tu vi của bốn người, thanh niên cầm đầu có thực lực Kim Đan trung kỳ, còn mạnh hơn cái người có vết sẹo, người phía sau đeo mặt nạ mặc khôi giáp cũng đều là tu vi Kim Đan sơ kỳ.  
“Tên nhóc, ngươi tên là Dương Bách Xuyên đúng không? Lá gan không nhỏ, giết người thành Chiêu Diêu, còn ăn trộm khu mỏ đá Căn Nguyên, người dám làm như vậy cũng chỉ mới có ngươi là người đầu tiên.”  
Người đang nói tên là Giản Thành, người của  m Dương Tông, nếu là sư đệ của thành chủ  u Dương Hải Đường, ngươi phải giao toàn bộ đá Căn Nguyên ra, đi theo bổn thiếu trở về thành Chiêu Diêu chịu phạt nhận tội, có lẽ có thể giữ lấy mạng nhỏ của ngươi.  
Từ đầu đến cuối ánh mắt Giản Thành đều nhìn chằm chằm trên người Dương Bách Xuyên, về phần tiểu hòa thượng và anh em Gia Cát phía sau Dương Bách Xuyên, trực tiếp bị hắn ta xem nhẹ.  
Hắn ta vì truy kích Dương Bách Xuyên, hoặc có thể nói là muốn thể hiện ở trước mặt  u Dương Hải Đường, nên nửa đường trực tiếp lấy chí bảo  m Dương Tông ra thuyền bay để đuổi theo.  
Tốc độ bay của thuyền bay một canh giờ có thể đạt tới năm sáu trăm dặm, nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn, Giản Thành hao phí mười viên linh thạch trung phẩm trên người.  
Trên nửa đường cũng đã tính ra mấy đường tắt, mấy người Dương Bách Xuyên đi về  hướng đông, khả năng là muốn vượt qua núi Đường Đỉnh sau đó tiến vào Tán Tu Thành, bởi vì chỉ có Tán Tu Thành mới không chiêu đãi phạm vi thế lực của thành Chiêu Diêu.  
Cho nên Giản Thành dẫn người chạy tới đây để làm ôm cây đợi thỏ, thật sự là chờ được đến lúc mấy người Dương Bách Xuyên đến đây.  
Lúc này ở trong mắt Giản Thành, tu vi của Dương Bách Xuyên chỉ là một tên gà mờ vừa mới bước vào Kim Đan sơ kỳ mà thôi, đã ảo tưởng trong đầu bắt được Dương Bách Xuyên quay về, tìm được đá Căn Nguyên, sau đó là hình ảnh được sư tỷ  u Dương Hải Đường khen ngợi.  
Lúc này Dương Bách Xuyên lại dặn dò về phía ba người phía sau: “Ba người các ngươi tìm cơ hội vào núi.”  
“Được~”  
Ba người không hẹn mà cùng gật đầu, nhưng ở trong lòng một đám đều nghẹn một hơi, ba người đều biết, tu vi ba người bọn họ quá thấp, tuy là Kim Đan nhưng đều miễn cưỡng, mà đối mặt với kẻ địch mà tu vi lại ít nhất đều đã vượt qua Kim Đan tiên thiên Kim đan sơ kỳ, nếu mà còn ở lại thì sẽ khiến cho Dương Bách Xuyên phân tâm chiếu cố bọn họ, đến lúc đó càng thêm loạn.  
Khát vọng về thực lực chưa bao giờ mãnh liệt như bây giờ.  
Làm bạn bè, vào những lúc như này vốn dĩ phải lưu lại cùng Dương Bách Xuyên sóng vai chiến đấu, nhưng cũng bởi vì tu vi quá yếu luôn muốn chạy trốn, làm cho trong lòng ba người nghẹn đến hoảng hốt.  
“Một người cũng đừng hòng đi, bổn thiếu gia ta đây đã hạ vốn truy kích các ngươi, chẳng lẽ còn có thể để cho các ngươi chuồn đi sao?” Giản Thành nói xong quay về phía ba người bên cạnh nói: “Dương Bách Xuyên giao cho ta, các ngươi đi bắt được ba người kia.”  
“Được~” Ba người đồng thanh trả lời.  
Ngay lập tức ba người chạy về phía ba người chạy đường vòng đi vào trong núi.   
Dương Bách Xuyên híp mắt lại, dưới chân vừa động đã ra tay ngay lập tức, bản thân hắn sẽ không để cho ba người tiểu hòa thượng bị thương tổn.  
“Hừ~” Giản Thành thấy Dương Bách Xuyên động thủ, hừ lạnh một tiếng nhào về phía Dương Bách Xuyên, nhưng sau một giây, hắn ta lại hoảng sợ, ở trong mắt hắn Dương Bách Xuyên thật sự giống như tia chớp biến mất tại chỗ, nhào về phía ba tên đồng bọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.