Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1594:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng Tóc Thắt Bím kiêng dè trên đỉnh đầu mà không tránh khỏi một kích bên hông.  
Bây giờ gã mới phát hiện thứ xuất hiện bên hông chính là một pháp khí dây xích. Tóc Thắt Bím thay đổi sắc mặt muốn vùng ra nhưng lại không nhúc nhích được tí nào, ngược lại càng lúc càng siết chặt, gã thất thanh nói: "Vậy mà là tiên khí?"  
"Ánh mắt không tê, còn biết tiên khí đó. Có thể khiên ta dùng tiên khí để trói ngươi, cho dù có chết ngươi cũng không thấy tiếc." Dương Bách Xuyên vừa nói xong đã xuất hiện bên cạnh Tóc Thắt Bím, một tay bóp cổ Tóc Thắt Bím.  
"Khụ khụ ngươi..." Tóc Thắt Bím bị Dương Bách Xuyên bóp cổ cuối cùng cũng hoảng hốt.  
Lúc này Dương Bách Xuyên lại lạnh giọng nói: "Ta sẽ không tha cho một kẻ nào. Ba huynh đệ các ngươi không xem mạng người là mạng, có từng nghĩ tới ngày hôm nay chưa?"  
"A a a!" Tóc Thắt Bím trừng to mắt, mặt mày căng đỏ lên.  
Tay Dương Bách Xuyên càng lúc càng siết chặt.  
"Răng rắc"  
Cổ của Tóc Thắt Bím bị Dương Bách Xuyên bóp gãy, một kiếm của kiếm Đồ Long lập tức đâm xuyên qua đan điền của gã, lúc này Tóc Thắt Bím mới truyền tới một tiếng hét thảm.  
Dương Bách Xuyên biết tu chân giả đã thành tu ra kim đan thì thần hồn đều được nuôi dưỡng trong kim đan ở đan điền, chỉ khi phá hủy thần hôn trong kim đan thì mới thật sự tan thành mây khói.  
Đối với Tóc Thắt Bím đã bẻ gãy xương của hắn và tiểu hòa thượng, hắn đã thề sẽ làm thịt Cây Roi Nhỏ này vì bị sỉ nhục trong nhà giam, bây giờ một kiếm đã trực tiếp chém thi thể của gã thành hai nửa, đâm nổ kim đan.  
Đến tận lúc này tu chân giả Kim Đan sơ kỳ đã vượt qua thiên kiếp Kim Đan Tóc Thắt Bím đã bị Dương Bách Xuyên triệt để gi ết chết.  
"Dương đại ca, chúng ta đi thôi, chậm chút nữa ta sợ đại ca nhị ca của Cây Roi Nhỏ này sẽ chạy tới." Gia Cát Khổng nói.  
Dương Bách Xuyên gật đầu bảo: "Đi thôi."  
Toàn bộ hầm mỏ cũng chỉ có một cao thủ Kim Đan sơ kỳ vượt qua thiên kiếp là Tóc Thắt Bím. Bây giờ Tóc Thắt Bím vừa chết, Kim Bất Hoài đứng ngay phía sau không lọt vào mắt Dương Bách Xuyên. Về phần ba trăm binh lính cũng đều là tu vi Trúc Cơ Kỳ, trong mắt Dương Bách Xuyên chẳng khác gì con sâu cái kiến.  
Lúc Dương Bách Xuyên quay người định đi thì đột nhiên nhìn thấy trên ngón tay của thi thể Tóc Thắt Bím có một cái giới chỉ phong cách cổ xưa. Trong lòng hắn hơi động, giơ tay một cái đã cầm vào trong tay. Thần hồn của Tóc Thắt Bím đã bị Dương Bách Xuyên tiêu diệt nên giới chỉ không gian chính là vật vô chủ, hắn đưa linh thức vào nhìn thử, hay lắm, bên trong có một đống linh thạch to, Dương Bách Xuyên lập tức thốt lên: "Giết người cướp của, quả nhiên là đường tắt làm giàu ở tu chân giới."  
Trong giới chỉ không gian của Tóc Thắt Bím hẳn là linh thạch do đám thợ đào mỏ khai thác được tích lũy lại, thế này thì hay rồi, hời cho hắn.  
Sau đó bốn người nhanh chóng đi tới lối ra vào của hầm mỏ, Dương Bách Xuyên đã sớm phát hiện binh lính bên ngoài dựa vào linh thức. Thủ lĩnh canh gác cửa hang chính là Kim Bất Hoài.  
"Các ngươi bám sát ta, chúng ta giết ra ngoài!" Dương Bách Xuyên dặn dò ba người sau lưng một tiếng rồi đột nhiên chuyển động tay phải.  
"Trích Tinh, Lao Nguyệt."  
Hai kích thần thông đánh ra, Kim Bất Hoài canh chừng bên ngoài thay đổi sắc mặt, hắn ta lập tức nhanh chóng lui lại, cuối cùng cũng miễn cưỡng tránh được nhưng binh sĩ lại chết một đống lớn.  
Kim Bất Hoài cảm nhận được khí thế mạnh mẽ như vậy thì đầu tiên là muốn bỏ chạy, trong lòng hắn ta biết rõ mình có thể bị đánh tất nhiên là do tam tướng quân đã bị kẻ địch giế t chết, kẻ địch mà cả tam tướng quân cũng không phải là đối thủ, Kim Bất Hoài hắn ta tất nhiên càng không đủ nhìn.  
Vì vậy Kim Bất Hoài không chút do dự xoay người bỏ chạy.  
Mà bốn người Dương Bách Xuyên xông tới, Dương Bách Xuyên lập tức nhìn thấy Kim Bất Hoài bỏ trốn, có điều xung quanh còn hơn hai trăm tên lính, cả một đám quay sang nhìn nhau rồi nhìn bốn người Dương Bách Xuyên, muốn tấn công nhưng lại không dám, hai kích vừa rồi bọn chúng đều không có sức phản kháng, thoáng cái là đã chết hơn hai mươi tên đồng bọn.  
"Không muốn chết thì cút đi!" Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long trong tay nổi giận gầm lên một tiếng với binh sĩ xung quanh.  
Hắn nói xong thì không để ý tới nữa mà đuổi theo Kim Bất Hoài. Đào quặng đã hơn một năm, đám người chết bọn họ bị tên chó chết này đánh đập dữ dội không ít lần, những món nợ này Dương Bách Xuyên đều ghi lại trong lòng, bây giờ nhìn thấy Kim Bất Hoài chạy trốn thì lập tức đuổi theo.  
Những nơi bọn họ đi qua, binh sĩ xung quanh liền tránh thật xa. Tất cả mọi người không phải đồ ngu, tam tướng quân của bọn chúng đi vào trong đến giờ vẫn chưa ra, hiển nhiên là đã bị giết, mà bây giờ Kim Bất Hoài tướng quân lại bỏ trốn, bọn chúng cũng không muốn đi lên nạp mạng, không ai ngăn cản bốn người Dương Bách Xuyên.  
Lúc cách Kim Bất Hoài hơn trăm mét, Dương Bách Xuyên dẫn theo tiểu hòa thượng và hai anh em Gia Cát đã chạy ra khỏi vòng vây của binh lính, lúc này hắn nói với ba người: "Các ngươi đến doanh địa tìm bốn con yêu thú tới đây, ta đi xử lý Kim Bất Hoài."  
"Được, Dương đại ca ngươi cẩn thận." Gia Cát Khổng vội vàng đồng ý rồi chạy về nghênh địch.  
Tiểu hòa thượng vừa đi vừa nói: "Lão đại, thay ta cắt cái chân thứ ba của Kim Bất Hoài."  
"Dương đại ca còn cả phần ta nữa, giúp ta hung hăng đánh hắn ta một trận." Gia Cát Minh cũng nói.  
Bất kể là ai cũng đều từng bị Kim Bất Hoài quật roi.  
Dương Bách Xuyên gật đầu, nheo mắt lại thấy Kim Bất Hoài đã gần hai trăm mét, dưới chân hắn khẽ động vận khởi thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai Công cảnh giới thứ hai cảnh giới Thiểm Điện, bước ra một bước, một giây sau chính là một trăm mét, sau hai bước Dương Bách Xuyên đã đuổi kịp Kim Bất Hoài.  
"Kim Bất Hoài ngươi chạy đi đâu rồi?" Dương Bách Xuyên đùa dai hỏi một câu.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.