*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A Di Đà Phật, đúng đúng đúng, không được rêu rao, nhỏ giọng một chút ~ “ Tiểu hòa thượng lấy lại tinh thần, vội vàng nói.
Dương Bách Xuyên nhìn bộ dáng kích động của ba người họ, hắn nói: “Kế tiếp, ta sẽ nghĩ cách mở phong ấn trên người các ngươi, có điều càng như vậy thì chúng ta càng phải cẩn thận, chẳng may bị người ta phát hiện, đến khi đó sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.”
“Được được được ~ Lão đại yên tâm, bọn ta sẽ chú ý.” Tiểu hòa thượng vội vàng gật đầu.
Sau khi bốn người họ trò chuyện cùng nhau một lúc, Dương Bách Xuyên vừa phá giải được phong ấn, tiến vào trạng thái tu luyện, hắn cần phải củng cố tu vi của mình, tu vi hiện tại là Chuẩn Kim Đan, hắn vẫn chưa vượt qua được thiên kiếp, khoảng cách chân nguyên của Kim Đan kiếp trong cơ thể vẫn còn một bước nữa, tranh thủ trong thời gian này tu luyện chăm chỉ.
Thân đang ở động Linh Khoáng, ở đây linh khí đất trời vô cùng nồng đậm, rất thích hợp để tu luyện.
Còn về phong ấn trên người tiểu hòa thượng và huynh đệ Gia Cát, cũng sẽ không khó như bây giờ, sau khi hắn phá giải phong ấn có thể điều động càng nhiều lực lượng Liên Tử đểu giúp ba người họ.
Thời gian kế tiếp, Dương Bách Xuyên lại dùng thời gian một tháng để mở phong ấn cho ba người, nếu không phải dựa vào lực lượng Liên Tử, hắn thật đúng là không có cách nào khác, dựa vào chân khí trong tu vi cơ thể căn bản là không đủ.
May mà có lực lượng của Liên Tử, phong ấn của tất cả mọi người đều được phá bỏ.
Có điều, để đảm bảo an toàn, hắn lại phong ấn tu vi của ba người tiểu hòa thượng lại, trên người bọn họ cũng không có sức mạnh của Liên Tử, cũng giống như hắn, tâm vừa niệm là có thể tùy ý phong ấn, cũng tùy ý mở ra.
Thời gian kế tiếp, Dương Bách Xuyên chuẩn bị nâng cao tu vi của mình, chỉ có nâng cao tu vi lới Chuẩn Kim Đan đỉnh phong thì hắn mới nắm chắc thêm khả năng rời khỏi đây.
Đương nhiên cũng phải tìm cơ hội.
Nếu không đối mặt với một cao thủ Kim Đan đã vượt qua thiên kiếp như Đuôi Sam nhỏ, người ta là Kim Đan hàng thật giá thật. Hắn căn bản không có cách nào đối phó, còn về cái gã Kim Bất Hoài kia, hiện tại Dương Bách Xuyên để gã ta sống thêm vài ngày nữa, đợi sau khi mình nâng cao tu vi thoát ra được khỏi đây, người đầu tiên hắn giết chính là Kim Bất Hoài, một roi đó, thù này hắn không bao giờ quên.
Tu chân vô năm tháng, lời này đối với tu chân giả mà nói thì không sai chút nào, chớp mắt Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng đã ở trong quặng được một năm.
Trong một năm này, sau khi mở phong ấn, mấy người Dương Bách Xuyên đều âm thầm lén lút tu luyện, ngẫu nhiên cũng sẽ đáp lại binh lính tuần tra và Kim Bất Hoài, khoảng thời gian này, Dương Bách Xuyên lại bị Kim Bất Hoài đánh cho một trận.
Những chuyện này, Dương Bách Xuyên đều có thể nhịn được, hắn cần phải nâng cao tu luyện.
Đáng tiếc là, sau khi tới cảnh giới Chuẩn Kim Đan, nâng cao tu vi rất khó khăn, đến bây giờ hắn vẫn chưa tích lũy chân nguyên trong cơ thể đến viên mãn.
Theo như huynh đệ Gia Cát nói, có thể tăng lên trong vòng hai năm đã không tệ rồi, nhưng Dương Bách Xuyên lại không đợi được lâu như vậy, ở Sơn Hải Giới, hắn cần phải tìm Chồn Nhi, tìm nhị đồ đệ Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu, còn cả Mai Thi Dĩnh...
Hắn muốn trở về Trái Đất, hắn ngoài ý muốn mới đi tới Sơn Hải Giới, nếu như người thân và bạn bè biết hắn biến mất không thấy, trong lòng Dương Bách Xuyên biết rõ bọn họ sẽ lo lắng tới nhường nào.
Không có gì đáng lo hơn bà nội, bà đã tám mươi tuổi, tuy rằng Dương Bách Xuyên luyện đan để khôi phục thân thể cho bà, sức khỏe xem như tốt hơn so với những người cùng lứa tuổi, nhưng dù sao thì nội cũng lớn tuổi rồi, không thể tu luyện, không kéo dài được tuổi tác, Dương Bách Xuyên hiểu rõ, bà nội hắn không sống được bao lâu nữa, cuối cùng rồi cũng sẽ chết đi.
Hắn vẫn chưa mang bà nội tới tế cha mẹ, vẫn chưa làm tròn đạo hiếu với nội.
Có rất nhiều chuyện hắn vẫn chưa thực hiện, hắn không thể bị mắc kẹt ở đây quá lâu được.
Vì thế hắn phải nghĩ biện pháp nhanh chóng rời khỏi đây.
Lúc này, Dương Bách Xuyên vẫn đang tu luyện như ũ, đột nhiên tiểu hòa thượng cuống quýt chạy vài: “Lão…lão lão đại, huynh mau đi xem một chút…”
“Sao vậy, có phải Kim Bất Hoài lại đánh huynh đệ Gia Cát không?” Dương Bách Xuyên đứng dậy, tự phong ấn tu vi của mình lại.