Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1572:




Tiểu hòa thượng kể lại cho Dương Bách Xuyên nghe những thông tin cậu ta nghe được mấy ngày nay.  
Nghe xong, Dương Bách Xuyên cũng vô cùng kinh ngạc. Sơn Hải Giới rộng lớn, chỉ đơn giản là một châu Nam Sơn của một địa hạt đã có diện tích mười vạn dặm, không biết toàn bộ Sơn Hải Giới rộng lớn đến bao nhiêu nữa.  
“Đúng rồi, tiểu hòa thượng, có nghe được tin tức về thông đạo Sơn Hải hay không. Ta muốn quay về địa cầu, không thể ở chỗ này mãi được.” Dương Bách Xuyên hỏi điều quan trọng nhất.  
Tiểu hòa thượng lắc đầu đáp: “Mới đầu ta cũng từng hỏi thăm người ở phòng giam cách vách nhưng không ai từng nghe về địa cầu, Hoa Họa hay chuyện thông đạo Sơn Hải cả. Có lẽ chỉ có những tông môn tu chân đó mới biết thôi.”  
“Xem ra cũng đúng là vậy, rốt cuộc chuyện Sơn Hải Giới thông với bên kia của chúng ta vẫn rất thần bí đối với người ở Sơn Hải Giới. Có lẽ cũng chỉ có những tông môn tu chân đó mới biết được, chúng ta phải nghĩ cách đi hỏi thăm về thông đạo địa cầu để trở về.” Dương Bách Xuyên nói với tiểu hòa thượng.  
“Khả năng không cao lắm đâu, dựa vào tình hình khi đó thì có vẻ thông đạo đã hỏng mắt rồi. Chính vì thông đạo bị hỏng nên chúng ta mới bị cuốn vào không gian gió lốc và bị tách nhau ra. Thông đạo của bí địa núi Trường Bạch chắc đã không còn tồn tại nữa rồi.” Tiểu hòa thượng phân tích một cách không chắc chắn.  
“Theo ta được biết, trên địa cầu có rất nhiều thông đạo nối với Sơn Hải Giới, chẳng qua một số cái có người biết thì đều bị phong ấn. Chúng ta hỏi thăm là được, nhưng trước mắt chúng ta vẫn phải tìm những người khác đã rồi hẵng bàn. Ví dụ như lão tổ Thiếu Lâm các ngươi hay Lôi Đình của Côn Luân, nói không chừng bọn họ sẽ biết một số chuyện.” Dương Bách Xuyên nói.  
“Cũng đúng, nhưng hiện tại điều ta lo nhất chính là chúng ta có thể sống sót hay không. Nghe người bị nhốt ở cách vách nói rằng tám chín phần mười người bị thành Chiêu Dao bắt đi đào quặng đều sẽ chết. Ngươi nói xem, chúng ta còn có thể sống sót sao?” Qua mấy ngày bị đánh cho tơi bời và bị giam giữ, trạng thái tinh thần của tiểu hòa thượng không ổn lắm. Trong lúc nói chuyện, giọng cậu ta tràn đầy lo lắng, không hề tự tin chút nào.  
Dương Bách Xuyên có hơi thương hại cậu ta, hắn nhìn tiểu hòa thượng và nói: “Yên tâm, có ta ở đây ngươi sẽ không có việc gì đâu. Tối nay chúng ta nghĩ cách chạy thử xem trước đã, tu vi chúng ta đều không bị phong ấn, đây là cơ hội đó. Cố gắng âm thầm đào tẩu mà không để thủ vệ Kim Đan chú ý đến, ta vẫn có chút niềm tin đó.”  
Tiểu hòa thượng đau khổ nói: “Đội trưởng của ta, ngươi cho rằng người khác ngốc sao, không có phong ấn tu vi là người ta cho rằng dưới Kim Đan toàn là con kiến nên hoàn toàn không sợ chúng ta đào tẩu. Tối hôm trước có năm tên Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn định chạy trốn nhưng mới đi ra đã bị thủ vệ Kim Đan phát hiện và bị băm thành thịt vụn luôn. Với tu vi của ngươi và ta hiện tại, hầy!”  
“Đúng rồi, chẳng phải ngươi đã đột phá tu vi rồi hay sao, sao hơi thở còn yếu hơn ta nữa?” Tiểu hòa thượng nhìn Dương Bách Xuyên và hỏi.  
“Ngốc, ta có bí pháp giấu tu vi, hiện tại ta cũng coi như có tu vi Kim Đan chuẩn, vẫn có tự tin có thể thật sự chạy thoát.” Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói.  
“Ta thấy không ổn đâu, nghe nói Kim Đan âm thầm canh gác ở bên ngoài đã vượt qua thiên kiếp rồi, Kim Đan chưa vượt qua thiên kiếp trong mắt bọn họ chỉ mạnh hơn con kiến một chút mà thôi.” Tiểu hòa thượng chua xót nói.  
“Ta nói này, thằng nhãi, sao ngươi cứ luôn hắt nước lạnh cho ta thế. Không nói cái này nữa, ngươi tiếp tục kể ta nghe những thông tin ngươi nghe được đi. Tối hôm nay chúng ta sẽ chạy trốn, lúc đó ngươi đi theo ta là được.” Dương Bách Xuyên bị tiểu hòa thượng chọc giận.  
“Ấy, được thôi, dù sao bị bắt đi đào quặng cũng kinh khủng hơn, không bằng cược một phen…” Thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên không ổn lắm, tiểu hòa thượng vội vàng dừng những cảm xúc tiêu cực lại và bắt đầu kể cho Dương Bách Xuyên nghe những gì cậu ta nghe được.  
...  
Rất nhanh đã đến tối, xuyên qua bên ngoài, Dương Bách Xuyên thấy được một vầng trăng sáng nhô lên. Lúc này, hắn chuẩn bị thực hiện kế hoạch đào tẩu, bèn đánh thức tiểu hòa thượng và nói: “Tiểu hòa thượng, chuẩn bị chuồn thôi.”  
Sau khi nói xong, hai tay hắn hội tụ chân khí đánh một chưởng về phía khóa sắt trên cửa phòng giam.  
“Răng rắc!”  
Xích sắt đứt đoạn theo tiếng kêu ấy.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.