Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1556:




Tuy rằng trong lòng đã nghĩ tới đáp án nhưng Dương Bách Xuyên vẫn muốn nghe xem Tửu Tiên lão đầu sẽ trả lời lão tổ Miêu Trại như thế nào.  
Thật ra Dương Bách Xuyên đang cảm thấy rất mâu thuẫn trong lòng, là bạn bè, anh không muốn làm Tửu Tiên lão đầu phải khó xử. Lý trí nói với anh rằng anh nên giúp Tửu Tiên lão đầu giải quyết vấn đề khó khăn này.  
Sau khi Dương Bách Xuyên nghĩ kỹ, anh hít một hơi thật sâu và chuẩn bị lên tiếng, nhưng mà Tửu Tiên lão đầu đã mở miệng trước, ông già ấy vừa nói xong đã khiến cho toàn thân của anh run cả lên.
Chỉ nghe Tửu Tiên lão đầu chậm rãi mở miệng nói: "Lão phu tung hoành cả đời, giết người vô số, kẻ thù chiếm phần đông, duy chỉ có bạn bè là chẳng được mấy ai!"  
Ông ta nói đến đây thì dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng... Dương Bách Xuyên là bạn vong niên của lão phu, trước đạo nghĩa lão phu kiên trì tín niệm của mình, nhưng cũng không muốn bán bạn bè.  
Đám lòng muông dạ thú các ngươi làm sao lão phu có thể không biết? Hôm nay ai dám động đến một cọng tóc gáy của Dương Bách Xuyên, lão phu sẽ giết kẻ đó, dám phá hoại thông đạo Sơn Hải lão phu cũng sẽ không nương tay."  
Tửu Tiên lão đầu tỏ rõ ý của mình, cá và chân gấu đều không thể chiếm được, nhưng ông ta vẫn muốn hết.  
Dương Bách Xuyên biết hậu quả Tửu Tiên lão đầu làm vậy chính là liều mạng già, tương đương với việc phải hi sinh bản thân ông ta.  
Ngoài cảm động ra thì anh cũng âm thầm vui mừng, anh và Tửu Tiên lão đầu là bạn vong niên... không phí công kết bạn!  
Đúng vào lúc này chỉ nghe Tửu Tiên lão đầu tiếp tục nói: "Trần Thiên Hải, bố cục mấy năm nay của ông cuối cùng cũng như mong muốn, gọi hai tên tiểu nhân cầu nối bên ngoài vào đi!"  
Vừa rồi Tửu Tiên lão đầu đã phát hiện hai hơi thở mạnh mẽ, chỉ là ảo ảnh, không cần nghĩ cũng đoán được là hai cao thủ Hư Cảnh ở nước ngoài của Thần Tông và  m Nguyệt Môn.  
Trần Thiên Hải tỏ ra sững sờ rồi sau đó kịp phản ứng, trong lòng sợ hãi. Ông ta không cảm giác được bên ngoài có người đến, nhưng Lôi Đình lại cảm nhận được, điều này cho thấy tu vi của Lôi Đình lại tăng lên.  
Mà bây giờ người tới bên ngoài có thể là hai tên Hư Cảnh của Thần Tông và  m Nguyệt Môn và ông ta đã hẹn trước.  
Trần Thiên Hải đối mặt với thái độ kiên định muốn bao che cho Dương Bách Xuyên của Lôi Đình, trong lòng mừng như mở cờ. Ông ta biết một chút, lão tổ Miêu trại xem như đứng về phía bọn họ, hơn nữa hai đại cao thủ bên ngoài đã đến đông đủ, chuyện hôm nay sẽ thành công.  
Trần Thiên Hải nghĩ tới đây là triệt để xé tấm màn che lá mặt lá trái, không che giấu với Lôi Đình nữa, mở miệng nói thẳng: "Nếu đã thế, hai vị đạo huynh xuất hiện đi!"  
Trần Thiên Hải vừa dứt lời, từ lối vào hai ông lão sáu mươi tuổi một cao một thấp đi tới.  
"Thần Tông Phòng Học Lệnh,  m Nguyệt Môn Tuần Bình, không ngờ rằng các người vẫn chưa chết!" Lôi Đình híp mắt nói.  
Dương Bách Xuyên nhìn theo ánh mắt của Tửu Tiên lão đầu, Thần Tông Phòng Học Lệnh là một lão già cao gầy, mà  m Nguyệt Môn Tuần Bình là một người béo lùn. Trên người cả hai tỏa ra hơi thở giống Tửu Tiên lão đầu chín phần, cho thấy hai người này cũng là võ cổ giả Hư Cảnh.  
"Lôi Đình ông cũng chưa chết, tất nhiên bọn tôi phải sống thật tốt rồi." Thần Tông Phòng Học Lệnh cười lạnh.  
"Xem ra các người mở thông đạo Sơn Hải tà tâm vẫn chưa chết, sớm biết vậy năm đó lão phu nên giết bọn nước ngoài các người." Lôi Đình toàn thân sát khí bừng bừng nói.  
Sáu mươi năm trước hai người này từng dẫn đầu cao thủ cổ võ nước ngoài muốn mở thông đạo Sơn Hải, nhưng người do Lôi Đình lãnh đạo giành thắng lợi, hai người bị thương nặng bỏ trốn, không ngờ rằng hôm nay hai người này lại tới nữa.  
Đương nhiên điều này cũng nằm trong dự đoán của Lôi Đình.  
"Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận. Lôi Đình, hôm nay ông đã biết chưa, sự kiên trì của ông là sai, Trái Đất vốn là một bộ phận của Sơn Hải Giới, hai cái phần đuôi một thể, tiên hiền thượng cổ để lại thông đạo Sơn Hải là để hai thế giới liên hệ với nhau. Ông sống chết canh chừng thông đạo không cho mở là trái với ý trời, tôi khuyên ông vẫn nên mở thông đạo thì hơn, nếu không hôm nay chính là ngày chết của ông."  
Tuần Bình mập lùn tàn nhẫn nói.  
"Thối lắm!" Lôi Đình đột nhiên giận dữ.  
Giờ phút này ánh mắt của ông ta như lưỡi dao đảo qua người sáu người Trần Thiên Hải.  
Trong lúc vô tình, Trần Thiên Hải, lão tổ Miêu trại, Mật Tông, Thanh Thành, cộng thêm hai kẻ đến sau là Thần Tông Phòng Học Lệnh và  m Nguyệt Môn Tuần Bình, sáu người đứng cùng một chỗ, đương nhiên còn phải cộng thêm một Trần Trầm Hương đằng trước, bảy người đứng ở một phía.  
Đã hình thành đối lập rõ ràng với phía mà Tửu Tiên cầm đầu, chỉ có điều cộng thêm Dương Bách Xuyên và năm người Chiêm Khánh Nhân chiếm ưu thế số lượng.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.