Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1191:




Dương Bách Xuyên đích thân đi cùng Viên Kim Phượng.  
Ở hiện trường, anh thấy Nhậm Tra giả, một người đàn ông ngoài 30 tuổi, có ngoại hình nhã nhặn, nhưng là một người có tâm kế rất sâu.  
Kết quả sau khi mở phiên tòa, đương nhiên tất cả đều nằm trong tay Đàm Miêu, luật sư của Viên Kim Phượng có chứng cứ Đàm Miêu đưa tới, hơn nữa việc Thomas nhận tội đã làm giả chứng cứ vì bị Nhậm Tra giả uy hiếp, đương nhiên Viên Kim Phượng toàn thắng.  
Nhậm Tra giả bị bắt, tội danh giết người, giả mạo bằng chứng và nhiều tội khác, tất cả đều là kết quả của những nỗ lực của Đàm Miêu.  
Tuy nhiên, với việc Nhậm Tra giả bị bắt, Dương Bách Xuyên không yên tâm chút nào, bởi vì người nhà họ Hồng có quan hệ, chắc chắn Nhậm Tra giả sẽ sớm được thả ra.  
Đối với thủ phạm ức hiếp Viên Kim Phượng, Dương Bách Xuyên không có ý định buông tha, trước khi đi để lại một dấu ấn trên người Nhậm Tra giả, anh sẽ quay lại tính sổ với tên cặn bã này.  
Sau khi ra khỏi phòng xử án, Viên Kim Phượng ôm Dương Bách Xuyên khóc.  
Sau khi an ủi một phen, trở về nhà, Viên Kim Phượng gọi người đại diện chuyên nghiệp đến công ty, tuyên bố bán công ty.  
Bây giờ cô ấy không có tâm trí điều hành công ty, càng không muốn ở lại đảo Hồng Kông.  
Chỉ hy vọng rời khỏi đảo Hồng Kông càng sớm càng tốt, đến Vân Môn tu luyện hỏi thăm cha mẹ.  
Mấy ngày nay có Dương Bách Xuyên ban ngày truyền thụ tu luyện, Viên Kim Phượng đã bước vào Luyện Khí kỳ tầng một, rất thích cảm giác tu chân.  
Với chuyện Viên Kim Phượng chuyển nhượng công ty, Dương Bách Xuyên gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ, bảo anh ta cùng người đến đảo Hồng Kông mua lại công ty của Viên Kim Phượng, dù sao Vân Môn cũng muốn phát triển ở đảo Hồng Kông, đây là một cơ hội.  
Lưu Tích Kỳ tỏ vẻ anh ta sẽ đến nhanh, đang nghĩ tới chuyện Vân Kỳ có thể đứng vững trên đảo Hồng Kông, có sẵn một công ty là tốt nhất.  
Đêm hôm đó, Dương Bách Xuyên và Viên Kim Phượng cá nước hài hòa một phen, anh tắm rửa mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài. 
Viên Kim Phượng đang ngủ trên giường, tỉnh lại hỏi: “Hơn nửa đêm còn định ra ngoài ư?” 
Dương Bách Xuyên đi qua hôn cô một cái nói: “Chị ngủ trước đi, chuyến đi này sẽ đặt dấu chấm hết trên bức tranh đảo Hồng Kông, em làm việc phải có đầu có đuôi, ha ha, sẽ về nhanh thôi.” 
“Vậy em cẩn thận chút.” Viên Kim Phượng không hỏi nhiều, cô không phải là một đứa trẻ, biết chuyện của đàn ông không nên hỏi thì không được hỏi, hỏi nhiều lại bị ghét. Bây giờ cô thích sống với Dương Bách Xuyên, những ngày này cô rất hạnh phúc. 
Sau khi Dương Bách Xuyên ra khỏi cửa, anh nhắm hai mắt lại, một lát sau đột nhiên mở mắt ra, khóe miệng anh lạnh lẽo, dùng Ngự Phong Thuật, lập tức bay lên không trung, sau khi cao khoảng trăm mét, anh bay về phía bắc. 
Buổi tối đi ra, không có gì khác, cái gọi vẽ một dấu chấm hết cho bức tranh đảo Hồng Kông, tất nhiên là để tìm Nhận Tra giả, hoặc có thể gọi là Hồng Sĩ. 
Hôm nay để lại dấu ấn trên người Hồng Sĩ là để tìm thấy gã, chỉ cần cảm nhận được hướng của Hồng Sĩ. 
Mặc dù Hồng Sĩ là con riêng của một người nào đó ở nhà họ Hồng, sau khi bị bắt, Dương Bách Xuyên tin chắc với thế lực của gia tộc võ cổ giả - nhà họ Hồng, Hồng Sĩ sẽ không đi tù. 
Vì vậy, với việc xét xử Hồng Sĩ, tối nay anh sẽ tự mình làm điều đó. 
Giúp Viên Kim Phượng thở phào nhẹ nhõm. 
Vài phút sau, Dương Bách Xuyên tìm thấy Hồng Sĩ trong một KTV. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.