Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1185:




Không thể nghi ngờ, nếu như không có sự tích đó thì sẽ không có cái tên Dương diên mà võ cổ giới truyền tai nhau thì hôm nay Tô Tâm Hà cũng không có khả năng tới tìm anh để xin lỗi.  
Sau khi mời ba người đi vào phòng khách, Viên Kim Phượng xuống dưới nhà nhìn thấy có khách tới, sau khi pha trà cô đứng ở một bên, bộ dáng giống như một người vợ hiền.  
Lúc này, bên ngoài có hai gã to lớn vạm vỡ mang theo một chiếc hộp kim loại cao một thước, dài ba thước. Cũng không biết bên trong có gì, nhưng nhìn cái rương có vẻ rất nặng, hai người họ khiêng tới toát cả mồ hôi.  
Phía sau lại có người ôm theo ba cái hộp gỗ nhỏ đi vào, Tô Tâm Hà bảo bọn họ đặt đồ xuống rồi ra ngoài.  
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Dương Bách Xuyên, Tô Tâm Hà lần lượt mở những chiếc hộp trước mặt anh rồi nói: “Dương tiên sinh không phải là người bình thường, hôm nay là lần đầu tiên tôi được gặp mặt, cũng tới đây là để xin lỗi, cho dù thế nào thì vẫn mong Dương tiên sinh nhận lấy những chút lễ vật này.”  
Dứt lời, ông mở cả bốn cái rương ra.  
Vốn dĩ, Dương Bách Xuyên còn cho rằng Tô Tâm Hà sẽ tặng vàng bạc châu báu hay thứ gì đó, nào biết sau khi mở rương ra, ánh mắt của Dương Bách Xuyên cũng sáng lên.  
Ánh mắt anh nhìn về phía ba hộp gỗ nhỏ đầu tiên, bên trong hộp thứ nhất là sâm ngàn năm, hộp gỗ thứ hai là linh chi ngàn năm, thứ ba là một cây san hô đỏ, sau khi ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, cả cây san hô sẽ phát ra ánh sáng, trông rất đẹp mắt.  
Càng hiếm thấy là san hô tỏa ra năng lượng không thua gì linh thạch hạ phẩm, hơn nữa còn là linh khí thuộc tính thủy, cả một cây san hô lớn, Dương Bách Xuyên đoán nếu như hấp thụ toàn bộ linh khí bên trong, nhất định có thể khiến chân khí trong cơ thể anh tăng lên một bậc.  
Tất cả đều là thứ tốt.  
Cuối cùng, ánh mắt Dương Bách Xuyên rơi vào rương lớn nhất, anh híp mắt, không nhịn được mà đi từ ghế sofa tới cạnh chiếc rương để nhìn.  
Thoạt nhìn giống như là đá không linh được miêu tả trong bách khoa toàn tư tu chân, để xác nhận xem có thật sự là không linh thạch hay không, Dương Bách Xuyên đã đứng dậy để kiểm tra.  
Anh thả tinh thần lực đi về phía khối đá được nghi ngờ là không linh thạch.  
Giây sau, trên mặt Dương Bách Xuyên lộ ra vẻ mừng rỡ.  
Quả nhiên là không linh thạch, không sai.  
Thật ra không linh thạch cũng không có tác dụng gì lớn, chỉ có một đặc điểm duy nhất, đó chính là chế tác ngọc giản. 
Ngọc giản chính là quyển sổ tay mà tu chân giả sử dụng, có thể thông qua tinh thần lực để ghi chép công pháp muốn ghi lại...Ghi chép trong linh không thạch cũng chính là trong Ngọc Giản, cực kỳ thuận tiện. 
Dương Bách Xuyên vốn cho rằng, trên trái đất không còn sự tồn tại của không linh thạch nữa, không ngờ hôm nay Tô Tâm Hà lại mang tới cho anh một bất ngờ, một tảng không linh thạch cao chừng một thước dài ba thước, một khối đá lớn như vậy có thể làm được một tới hai trăm miếng Ngọc Giản. 
Mỗi miếng hình lập phương dài ba tấc là đủ rồi. 
Trước kia, công pháp mà Dương Bách Xuyên truyền dạy lại cho đệ tử Vân Môn đều là viết tay, biết trên giấy, không những chậm mà còn không ghi chép được đầy đủ. 
Nếu như có Ngọc Giản rỗng, chỉ cần suy nghĩ là có thể thông qua tinh thần lực ghi chép công pháp vào trong Ngọc Giản, người muốn xem chỉ cần tinh thần niệm là có thể xem được, hơn nữa cũng sẽ không bao giờ biến mất, đây chính là công dụng lớn nhất của không linh thạch. 
Trong mắt Dương Bách Xuyên thì đây quả thật là bảo bối tốt nhất. 
Tô Tâm Hà và Phong Thiên Nhai đang đứng bên cạnh, sau khi nhìn thấy vẻ mặt kích động của Dương Bách Xuyên, hai người lập tức yên tâm, đến tìm Dương Bách Xuyên để xin lỗi chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là tới kết giao. 
Là một thương nhiên, đương nhiên ông hiểu muốn kết giao với người khác thì tặng quà chính là cách đơn giản và trực tiếp nhất, nếu như Dương Bách Xuyên thích quà tặng, vậy thì bọn họ thiết lập quan hệ là điều không thể nghi ngờ. 
Lúc chọn quà tặng, hai người cũng hao tốn không ít tâm tư, ngoại trừ nhân sâm, san hô và linh chi ra thì còn có một khối đá kỳ lạ, ngay cả Tô Tâm Hà và Phong Thiên Nhai cũng không biết đây này là thứ đồ gì, chỉ xem thành khối đá mà thôi.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.