Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1164:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa nói vậy, Dương Bách Xuyên liền nở nụ cười, càng vui mừng hơn chính là Viên Đại Thành và Miêu Thúy Hoa, nhất là Miêu Thúy Hoa, bà ấy nhìn vậy mà lại hiếm thấy con gái nghe theo Dương Bách Xuyên, lần này trong lòng bà ấy càng vui vẻ, lúc này đứng dậy nói: “Nhóc Xuyên, cháu và Kim Phượng nói chuyện đi, dì đi nấu cơm cho cháu.”  
Nói xong, bà ấy nói với Viên Đại Thành nói: “Ông già, đi giúp tôi rửa rau ~”  
“Một mình bà đi làm là được rồi, còn kéo theo tôi làm gì? Tôi muốn cùng nhóc Xuyên uống rượu.” Viên Đại Thành nói.  
“Bảo ông đi thì ông cứ đi đi.” Miêu Thúy Hoa nháy mắt với Viên Đại Thành, kéo ông ấy lên rồi rời đi.  
Trong phòng khách chỉ còn lại Dương Bách Xuyên và Viên Kim Phượng đỏ mặt.  
Dương Bách Xuyên nhìn hai ông bà rời đi, lúc này mới hỏi Viên Kim Phượng: “Chuyện công ty của chị và vụ kiện, chú Đại Thành và dì không biết chứ?”  
“Ừm, sợ bọn họ lo lắng nên chị không nói cho bọn họ biết.” Viên Kim Phượng thấp giọng nói.  
Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Ngày mai em sẽ sắp xếp cho chú Đại Thành và dì trở về quê hương, chuyện công ty chị đừng lo lắng, cứ để em sắp xếp.”  
“Chị nghe lời em ~” Viên Kim Phượng đỏ mặt nói.  
“Nếu thật sự nghe lời em thì ngồi yên bên cạnh em.” Dương Bách Xuyên cười xấu xa nói.  
Sắc mặt Viên Kim Phượng càng lúc càng đỏ, nhưng không biết vì sao, nghe được lời của Dương Bách Xuyên giống như ma sai khiến, cô không tự chủ được ngồi bên cạnh anh.  
Đột nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng, liền bị bàn tay to mạnh mẽ của Dương Bách Xuyên ôm vào trong ngực.  

Lúc này, Viên Kim Phượng mới hiểu được Dương Bách Xuyên cố ý trêu chọc mình, lập tức đỏ mặt, bàn tay trắng nõn nắm thành quyền đấm Dương Bách Xuyên. 
“Chị đánh chết em, chỉ biết bắt nạt chị thôi ~” 
“Em không chỉ muốn bắt nạt chị, còn phải hung hăng trừng phạt chị, ai bảo chị cả một năm cũng không liên lạc với em, có chuyện cũng không nói với em, chị nhớ kỹ, Viên Kim Phượng chị là người phụ nữ của Dương Bách Xuyên em, mãi mãi là vậy. Sau này có việc thì đừng im lặng, có em ở đây, ai cũng không thể bắt nạt chị.” Dương Bách Xuyên nói câu cuối cùng, trong giọng nói tràn ngập sát khí. 
Mà trong đầu Viên Kim Phượng lại ầm ầm một tiếng, trong nháy mắt trống rỗng, mặc dù cô lớn hơn Dương Bách Xuyên mấy tuổi, nhưng tuổi tác lớn nhỏ không liên quan đến tình cảm, là phụ nữ ai mà không hy vọng được người khác yêu thương chứ? 
Trong lòng Viên Kim Phượng không ngừng bị Dương Bách Xuyên làm tan chảy. 
Nhìn gương mặt kiều diễm ướt át của cô, nếu không phải thấy ở sân này không đúng chỗ, Dương mỗ đã đẩy người ngã xuống rồi. 
Trên người Viên Kim Phượng, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được sự quyến rũ trưởng thành của chị gái hàng xóm. Từ bề ngoài của Viên Kim Phượng, bất luận là khuôn mặt hay dáng người đều quyến rũ hơn những người phụ nữ khác, hơn nữa trên người cô có một sự ngượng ngùng dịu dàng đặc biệt, đối với đàn ông mà nói là trí mạng. 
Dương mỗ hít sâu một hơi, áp chế sự xôn xao trong lòng, chuẩn bị chuyển đề tài, anh sợ khi tiếp tục làm loạn với Viên Kim Phượng, anh sẽ làm ra một vài chuyện không phù hợp với thiếu nhi mất, quan trọng là ba mẹ Viên Kim Phượng đều ở trong phòng bếp. 
Không tiện để làm chuyện đó. 
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Viên Kim Phượng, Dương Bách Xuyên có chút đau lòng cho cô, trong khoảng thời gian này, cô chắc chắn đã không ít lần chịu dày vò, chuyện kiện tụng nghe Đàm Miêu nói là đã hơn ba tháng rồi. 
“Nói cho em biết chuyện kiện tụng đi~” Dương Bách Xuyên mở miệng nhìn Viên Kim Phượng. 
Nói đến đề tài này, trên mặt Viên Kim Phượng tỏ vẻ ưu sầu nói: “Thật ra chuyện cũng không phức tạp lắm, nhưng chị cảm giác đối phương đã có chuẩn bị từ trước. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.