Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1157:




Thậm chí đến cả Dương Bách Xuyên cũng là ở thời kỳ lớn dần của kiếp tu chân, anh cần thời gian để tích lũy, để trưởng thành.  
Đuổi được ba con linh thú, Dương Bách Xuyên đi đến phía tảng đá mà Tửu Tiên lão đầu đang nằm, nghe được chính miệng ông ta còn đang lẩm bẩm: “Đời nhàn thanh tức đời nhàn thanh~”  
Nghe được lời lói lầm bầm của Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên liền nhịn cười, cũng không biết ông ta nghe được những giọng điệu say khướt như thế này, thì sẽ như thế nào.  
“Đại trưởng lão, con đến tìm ngài uống rượu.”  
Dương Bách Xuyên cười cười rồi nhún người bay lên hòn đá lớn.  
Tửu Tiên lão đầu híp mắt nói: “Cậu dù có tươi cười, nhưng lại cau mày, có phải hôm nay đánh giết những người này, trong lòng e ngại tông môn của bọn họ quay lại trả thù?”  
Dương Bách Xuyên lúc này sửng sốt, anh hoài nghi rằng có thực sự là ông ta điên điên khùng khùng hay không, mà lại không phục như bình thường.  
Suy nghĩ trong lòng anh bị Tửu Tiên lão đầu dùng một câu nói toạc ra hết sạch.  
Hít sâu một hơi, anh nói: “Không dám dối gạt qua mắt đại trưởng lão, con đúng là nghĩ như thế.”  
Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên không nghĩ tới rằng, dù đang còn ngả ngớn uống ngụm rượu, Tửu Tiên lão đầu có thể nói ra được những thứ, khiến cho anh cảm động không thôi.
Chỉ nghe Tửu Tiên lão đầu nói: “Thằng nhóc nhà cậu sợ cái quái gì, ở giới võ cổ có quy luật chính là kẻ mạnh được tôn trọng, cậu không có thực lực thì người khác sẽ giết cậu đánh cậu, cậu có thực lực cường đại, muốn giết ai thì giết, quả đấm của cậu mạnh mẽ, ai không phục trực tiếp đánh đến khi phục mới thôi.  
Mười lăm Tiên Thiên hôm nay, cảnh giới thấp nhất cũng là Tiên Thiên tầng bảy, rõ ràng người ta tới để giết cậu, nếu không phải thực lực của thằng nhóc cậu coi như cũng không tệ, cậu có tin những người này có thể giết cả già lẫn trẻ trong Vân Môn của cậu không?  
Hơn nữa, hôm nay giết những người này cũng có phần lão phu, lão phu chờ xem ai dám đến trả thù? Đến một người lão phu sẽ đánh người đó thành tro bụi, nắm đấm chính là đạo lý lớn nhất, còn có thể sợ bọn họ đến trả thù sao?  
Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay thằng nhóc cậu cũng giế t chết được Tiên Thiên trong mười lăm tên đó, hơn nữa còn là tầng bảy trở lên, thử nghĩ xem, đây là sức mạnh gì thế?  
Không chút khoa trương mà nói hôm nay hai tông cộng lại là mười lăm Tiên Thiên, bất kỳ một thế lực võ cổ nào cũng không dám xem thường, kết thành một sợi dây thừng có thể diệt tông diệt môn đấy.  
Nhưng vậy thì sao? Không phải vẫn chịu thiệt trong tay cậu sao? Chuyện này mặc dù sẽ gây nên thù hận cho cậu với hai đại tông môn. Nhưng lão phu dám nói, từ hôm nay trở đi, bất luận kẻ nào có bất kỳ thế lực nào, sau này bọn họ muốn trêu chọc cậu, cũng phải ngẫm lại bản thân có thực lực giế t chết mười lăm võ cổ giả Tiên Thiên tầng bảy trở lên hay không?  
Bọn họ làm được không? Có thể có hoặc có thể không, nhưng Dương Bách Xuyên cậu đã làm được, đây là vốn liếng của cậu. Cho dù Thần Tông và Thanh Thành biết Tiên Thiên của hai tông bọn họ tổn hại trên tay cậu, muốn báo thù cũng phải cân nhắc có lá gan đó không. 
Các thế lực tông môn khác của giới võ cổ thì càng khỏi phải nói, sau này nếu bọn họ đối mặt với cậu, cậu có tin bọn họ đều phải cung kính không? Nhớ kỹ thực lực và uy vọng chính là đánh mà ra, giết mà ra, sau chuyện này, các đệ tử Vân Môn cậu muốn hành tẩu ở giới võ cổ có lẽ lợi nhiều hơn hại. Một Vân Môn có thể giết mười lăm Tiên Thiên tầng bảy, ai cũng phải suy xét trước khi trêu chọc.” 
Lúc này, trong mắt Tửu Tiên lão đầu lóe ra tinh quang, lúc nói chuyện lại không hề điên khùng chút nào, không hề mơ màng mà phân tích đầu đuôi rõ ràng, nhìn qua sẽ thấy khôn khéo hơn bất cứ người nào khác. 
Làm cho Dương Bách Xuyên nghiêm túc nghi ngờ Tửu Tiên lão đầu có phải nhớ tới cái gì hay không, hoặc là nói ông ta vẫn luôn giả khùng điên? 
Nhưng những lời này, Dương Bách Xuyên cũng không hỏi, trên đời có một số việc vẫn nên không hiểu thì tốt hơn, hỏi ra, biết rồi, chưa chắc là chuyện tốt. 
Thế nhưng sau đó Dương Bách Xuyên nghe rõ ràng, đó là trong lời nói của Tửu Tiên lão đầu thể hiện một thái độ ủng hộ mình, nói cách khác nếu như thật sự có kẻ thù tìm đến, ông ta sẽ ra tay giúp đỡ mà không khoanh tay đứng nhìn. 
Chỉ thiếu một câu, nhóc con yên tâm có lão phu bảo vệ cậu.  
Sao có thể không làm Dương Bách Xuyên cảm động?  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.