Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1156:




Dương Bách Xuyên cũng rất khó hiểu chuyện này, rõ ràng ở dưới chân núi, anh đã an bài được những gian phòng tốt nhất, nhưng mà ông ta cũng không muốn ở lại, chỉ thích du ngoạn trên núi, mặc cho mưa gió nắng sương.  
Có lẽ đây là sự quái dị của những cường giả.  
Dương Bách Xuyên cũng không quản chuyện này nữa, mặc kệ ông ta thích ở dưới núi hay trên núi.  
Nhưng mà dưới góc độ tu luyện mà nói, nguyên nhân chính mà Tửu Tiên lão đầu ở trên núi là thấm nhuần được tự nhiên, đồng thời anh cũng hâm mộ, ở trên núi cao, còn có ba con linh thú, sóc nhỏ Hương Hương, Hầu Đậu Đậu, Vượng Tử làm bạn, ông ta nằm trên tảng đá lớn, tay cầm bình rượu thưởng thức, mỗi ngày trải qua như chốn tiêu dao.  
...  
Bước vào mùa xuân, vạn vật như sống lại, cả núi đều được bao phủ bởi xanh non mơn mởn tươi mát, thực vật hay hoa cỏ duỗi hết thân mình, một bộ dáng bừng bừng sức sống.  
Chim hót côn trùng kêu, ba con linh thú nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi đến thì vui vẻ chạy đến bên cạnh anh. Dương Bách Xuyên luôn dùng đan linh thú cho chúng nó ăn, ba con linh thú ngày càng tiến hóa, tính cách cũng gần giống con người.  
Nhất là sóc nhỏ Hương Hương là đứa đầu tiên tiến hóa huyết mạch, bộ lông trên người nó ngày càng mềm mài, toàn thân khoác lên bộ lông màu vàng óng ánh, nhìn như một chùm ánh sáng cầu vồng đang bay đến.   
Con mắt của nó tròn tròn, lòng đen lấp lánh sáng người, nhìn thấy không chịu được sự dễ thương đầy linh tính.   
Hầu Đậu Đậu giống như tên của nó, lúng túng vụng về luôn muốn trêu chọc sóc nhỏ, nhưng cuối cùng bị nó chọc lại oa oa khóc lớn.   
Chỉ có Vượng Tử giống như bình thường, nhưng trời sinh chó đều có trí thông minh cao hơn loài khác, nhờ thêm hiệu quả của đan linh thú, trí thông minh tăng lên rất nhiều, có thể gia nhập được cuộc sống của sóc nhỏ Hương Hương và Hầu Đậu Đậu, ba con linh thú ở chung hài hòa.  
Dương Bách Xuyên vừa nhìn kỹ ba con linh thú vừa đưa cho chúng nó ba viên linh dược, mỗi đứa một viên, làm cho chúng nó vui mừng kêu to.  
Mà ngay lúc này, từ trong đầu anh truyền đến một tia linh thức dao động: “Mẹ đói.”  
Dương Bách Xuyên sợ hãi xém chút nữa ngã xuống.  
Là linh thức trùng truyền âm đ ến.  
“Mày cũng muốn ăn đan dược?” Dương Bách Xuyên hỏi con trùng.  
Trả lời anh cũng giống như trước một câu giống nhau: “Mẹ đói.”  
“Được rồi được rồi, nói như đàn gảy tai trâu, cho mày một viên.”  
Nói xong thì anh lấy con trùng nhỏ đang trốn ở trong lỗ tai đặt lên lòng bàn tay, sau đó đặt một viên đan Bồi Nguyên cho nó ăn.  
Ban đầu Dương Bách Xuyên nghĩ rằng trùng sẽ thích máu thịt, cũng không nghĩ đến việc chỉ cần  một viên đan Bồi Nguyên, con trùng với viên đan dược kích cỡ ngang nhau, thế mà con trùng há cái miệng nhỏ, gặm cắn viên đan dược, chỉ trong hai giây, đem cả viên đan dược ăn hết sạch, khiến cho Dương Bách Xuyên ngạc nhiên trợn mắt há mồm.  
Trong lòng anh còn nghĩ con trùng này cũng chỉ cắn được hai nhát, còn lại không thể ăn thêm được nữa, ai ngờ nó cũng cắn hai cái, mà nuốt hết vào bụng.  
Còn về phía con sâu, một chút chuyện cũng không ảnh hưởng gì đến nó, phải biết rằng viên đan Bồi Nguyên kia mà người tu chân ở bậc Luyện Khí Kỳ dùng lần đầu tiên, cũng phải cần luyện hóa cẩn thận. Còn con trùng nhà ta liền ăn hết sạch, sau đó vút một cái bay về chỗ lỗ tai anh, tiếp tục đi ngủ.  
Ngẫm lại lúc con trùng này ở cấm địa của gia tộc Độc Cô, thì biểu tình ngạc nhiên của Dương Bách Xuyên mới nhạt dần, lúc đó đối mặt với công kích băng tiễn của những con sói tuyết, tên nhóc này liền dùng một chiêu đánh nát pháp thuật mũi tên băng của chúng nó.  
Chỉ với điểm này cũng khiến Dương Bách Xuyên nhìn con trùng này với một cặp mắt khác xưa, hiện tại nó cũng chỉ mới là ấu trùng vừa nứt ra từ trứng, tương lai dần lớn lên, thì cũng không thể lường trước được.  
Dù sao Dương Bách Xuyên đối với con trùng này cũng tin tưởng được.  
Mặc kệ là sóc nhỏ Hương Hương, Hầu Đậu Đậu hay là trùng nhỏ, hiện tại đều đang ở kỳ con non, đều cần thời gian để lớn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.