Đối với Dương Bách Xuyên, Đinh Nguyên Thọ có chấp nhận kết quả hay không cũng vậy, người ta đã đánh tới cửa rồi, còn gì để nói chứ?
Bây giờ Dương Bách Xuyên đang ở địa bàn của mình, càng không sợ gì.
Đối mặt với chất vấn của Đinh Nguyên Thọ, anh không chút kiêng dè nói: “Là tôi giết.”
Vừa nói xong, sắc mặt Đinh Nguyên Thọ lập tức tối sầm, cả người run rẩy. Mặc dù con nối dõi của gã rất nhiều, nhưng Đinh Thiền lại là người có thiên phú tốt nhất, lại là thiếu chủ Thần Tông do gã lập ra.
Suy đoán điều tra là một chuyện, chính tai nghe được lại là chuyện khác, Đinh Nguyên Thọ nghe thấy Dương Bách Xuyên bình tĩnh thừa nhận, chút nữa đã xông lên.
Hơi thở toàn thân ngất trời, gió mạnh xung quanh thổi bay bụi đất.
Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng kinh hãi, đạo hạnh Đinh Nguyên Thọ thâm hậu, tu vi của mình bây giờ có thể đối phó với gã không?
Tốt xấu cũng đạt Trúc Cơ kỳ tầng bảy, ngang với võ cổ giả Tiên Thiên tầng bảy, nhưng Dương Bách Xuyên lại có chân khí, tinh thần lực và cảnh giới cường đại đây là ưu thế lớn nhất của anh.
Mặt khác sau khi đạt tới Trúc Cơ tầng bảy, mặc dù linh thức của anh vẫn dừng lại ở phạm vi chín trăm thước, nhưng tinh thần lực lại càng mạnh hơn, bây giờ đòn tấn công mạnh gấp đôi lúc trước.
Cộng thêm mấy mánh khóe, đúng là anh không sợ võ cổ giả Tiên Thiên tầng tám.
Ngay sau khi chính miệng Dương Bách Xuyên thừa nhận đã giết Đinh Thiền, Mộc Quảng Hàn của Thanh Thành cũng lạnh lùng hỏi: “Nói như vậy thì con trai Mộc Thiên Thành ta cũng chết dưới tay cậu?”
“Đúng thế.” Dương Bách Xuyên thẳng thắn thừa nhận.
“Được được được, hôm nay cho dù lão phu mở sát giới cũng không tính là phá hỏng quy củ của giới cổ võ.” Đinh Nguyên Thọ của Thần Tông tức giận, cả người phát run, nói.
Giờ phút này Đinh Nguyên Thọ mặc kệ quy luật gì, chỉ cần Dương Bách Xuyên chính miệng thừa nhận, dù gã gi ết chết toàn bộ Vân Môn thì võ cổ giả Trung Quốc cũng không nói được gì.
“Đã vậy thì giết người đền mạng là chuyện thường tình, thằng nhóc kia, chịu trói đi.” Mộc Quảng Hàn nhìn Dương Bách Xuyên, lạnh giọng nói.
Lúc này Mộc Quảng Hàn đứng chắp tay, lúc nhìn Dương Bách Xuyên giống như đang nhìn người chết vậy.
Đương nhiên dù là Mộc Quảng Hàn hay là Đinh Nguyên Thọ đều không xem Dương Bách Xuyên như dĩa thức ăn, bởi vì Dương Bách Xuyên đã che giấu khí tức toàn thân, vốn không nhìn ra Dương Bách Xuyên là cảnh giới gì, cho dù bọn họ nhìn ra thì tu vi của Dương Bách Xuyên cũng không cao đến mức đó.
Điều duy nhất khiến hai người kiêng kỵ chính là có lời đồn trong Vân Môn có cao thủ, có lẽ cao thủ này là Tiên Thiên tầng chín. Nhưng cho dù như vậy, lần này hai nhà hợp lực dẫn đến mười ba võ cổ giả Tiên Thiên tầng bảy, kết hợp với tu vi Tiên Thiên tầng tám của hai người họ, cho dù có cao thủ Tiên Thiên tầng chín tọa trấn ở Vân Môn, cũng khiến cho hắn ta gặp khó khăn.
Dương Bách Xuyên bị lời nói của Mộc Quảng Hàn chọc cười, híp mắt nói: “Ông là cái thá gì?” Anh cũng không biết Mộc Quảng Hàn là người nào ở Thanh Thành.
“Hừ, thằng nhóc kia, lão phu là Mộc Quảng Hàn, Mộc Thiên Thành là con của ta, lão phu chính là trưởng lão hình pháp Thanh Thành, hôm nay đến lấy mạng cậu.” Trong lòng nói của Mộc Quảng Hàn đầy sự khinh thường với Dương Bách Xuyên.
“Lão già kia, theo lời mấy người nói thì mấy người đến giết tôi, tôi phải ngoan ngoãn rửa sạch cổ chờ bị giết sao? Đứa con rác rưởi của các người trêu chọc tôi trước, cũng không phải tôi gây chuyện với bọn họ.
Sao nào? Tôi giết phế phẩm con thì hai phế phẩm cha nhảy ra, còn đánh tới cửa nhà tôi, còn bảo tôi bó tay chịu trói, đầu ông chỉ để cho con lừa nó đá thôi sao?” Dương Bách Xuyên không chút khách khí mắng chửi.
“Mày… Được được được, hôm nay lão phu cho các người biết thực lực là đạo lý, cho mày quỳ chết đã coi trọng mày rồi, xông lên cho ta, xông vào diệt trừ Vân Môn chó má này cho lão phu.” Đinh Nguyên Thọ Thần Tông ra tay trước.
Gã ra lệnh, sáu võ cổ giả Tiên Thiên tầng bảy phía sau vọt tới Dương Bách Xuyên.