Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1137:




"Tôi đã nói là sẽ đi cùng em, nhưng trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, tôi không quan tâm đ ến em được, nhưng em cũng không thể mạo hiểm đi một mình. Nhớ là lần sau có chuyện gì nhất định phải bàn bạc với tôi biết chưa?" Dương Bách Xuyên cầm tay Độc Cô Vô Tình, vừa trách móc vừa vận chuyển chân khí kiểm tra vết thương của cô ấy. Đúng là tình trạng không nghiêm trọng, anh cũng yên tâm.  
"Ừm." Độc Cô Vô Tình đỏ mặt đáp khẽ.  
"Nơi này là cấm địa của gia tộc Độc Cô à?" Dương Bách Xuyên hỏi.  
"Thật ra không hẳn là thế. Theo ghi chép của gia tộc, nơi này do một vị tiền bối nhà Độc Cô phát hiện ra vào thời Minh. Bởi vì ở đây tràn đầy linh khí trời đất, lại thêm ở phía Bắc bên ngoài có một mảnh linh dược quý hiếm rất rộng và tươi tốt, cho nên gia tộc Độc Cô chiếm làm của riêng.  
Từ đó về sau nơi này trở thành cấm địa của gia tộc, hầu hết các thành viên tu đạo trong gia tộc bao đời nay đều đến đây tu luyện. Nói đúng ra, cấm địa chân chính là sơn động này.  
Lần trước em vào trong bị nhốt rất nhiều năm, trúng độc thành gương mặt âm dương. Nơi nguy hiểm là sơn động, bên ngoài còn đỡ." Độc Cô Vô Tình nhìn sơn động, vẫn chưa hết sợ hãi.  
Nghe vậy Dương Bách Xuyên hơi nghi ngờ. Theo lời Độc Cô Văn, không có tu vi cấp bậc Tiên Thiên thì không thể đi l3n đỉnh núi, không thể đến được cấm địa của gia tộc Độc Cô. Nhưng mấy năm trước Độc Cô Vô Tình chưa có tu vi Tiên Thiên, cô mới tu thành Trúc Cơ cách đây không lâu, ngang tầm hồi trước.  
Anh bèn hỏi ra nghi vấn.  
Độc Cô Vô Tình nghe xong, ngượng ngùng nói: "Thật ra có một số việc trước kia em đã giấu anh. Nơi này còn có một vài bí mật, cả gia tộc Độc Cô chỉ có ba mẹ em biết, tất nhiên em cũng biết từ chỗ ba mẹ.  
Đầu tiên nói tới cửa vào. Đúng là đối mặt với ngọn núi cao ngàn trượng, còn có áp lực vô hình, nếu không có thực lực Tiên Thiên thì không thể đi lên. Nhưng em biết một lối đi bí mật khác. Đó là đường thủy trong hàn đàm thông tới một nguồn nước ở phía Bắc hố sụt, chỉ cần biết bơi là đến được.  
Còn một bí mật nữa, nghe nói trong sơn động này cất giấu bí mật có thể đột phá đến Tiên Thiên. Đây cũng là nguyên nhân ba mẹ em vào bên trong. Nhưng sau khi họ đi vào thì mất tích luôn. Mấy năm trước em vào trong tìm kiếm mà không thấy, ngược lại còn trúng độc suýt thì không ra ngoài được.  
Kể ra cũng lạ, trước đây em chưa từng nhìn thấy con yêu thú kia, cũng không có ghi chép gì về nó. Vậy mà lần này vào đây em lại gặp nó. Sâu trong sơn động có một nơi phát ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ. Em nghi ngờ nơi đó là một cánh cửa, có lẽ ba mẹ em và yêu thú đều bị nhốt trong đó."  
Dương Bách Xuyên đã hiểu. Theo cách nói của Độc Cô Vô Tình thì thứ có thể giúp đột phá Tiên Thiên trong cấm địa này chắc hẳn là năng lượng nào đó, có khả năng là năng lượng gây nên gương mặt âm dương của cô.  
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên cảm thấy kích động. Tuy năng lượng kia có độc, nhưng anh có thể luyện hóa cho mình dùng.  
Lần trước anh và Độc Cô Vô Tình song tu, sau khi luyện hóa năng lượng trong người cô, tu vi của cả hai người đều tăng lên rất nhiều.  
"Năng lượng mà em nói có phải là năng lượng khiến em trúng độc không?" Hai mắt Dương Bách Xuyên sáng ngời.  
Độc Cô Vô Tình đỏ mặt trả lời: "Chính là là nó. Năng lượng kia phát ra từ vách núi, rất kỳ lạ."  
"Bất kể ra sao, chúng ta đi vào tìm hiểu là biết. Nói không chừng đây là chuyện tốt đối với chúng ta đó." Dương Bách Xuyên cười ha hả nói.  
Nghe anh nói vậy, Độc Cô Vô Tình chợt nhớ tới hình ảnh song tu lần trước, mặt bất giác đỏ lên.  
Nhưng rồi cô lại nghĩ đến yêu thú, vẫn cảm thấy lo lắng: "Hay là... Hay là thôi anh ạ. Tự dưng sơn động này xuất hiện yêu thú, ai mà biết được bên trong còn có yêu thú khác hay không. Em nhớ ba mẹ nên vẫn ôm hy vọng vào đó xem thử, nhưng có lẽ họ đã tạ thế từ lâu rồi..."  
"Yên tâm đi, người đàn ông của em rất có bản lính đấy. Vả lại lúc nãy anh đã chém đứt sừng trên đầu sói một sừng, nó không giở trò được nữa đâu. Đằng nào cũng đến rồi, dù sao cũng phải để cho em yên lòng chứ. Đi thôi!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.