Dương Bách Xuyên vô cùng phiền muộn, mỗi khi nói chuyện phiếm với lão đầu, chẳng có mấy lần là lời hay ý đẹp, lúc nào cũng là anh thua thiệt.
Thu cổ kiếm và kiếm hồn của Mộc Thiên Thành, sau đó Dương Bách Xuyên lại tìm được mười bảy viên linh thạch nhỏ từ những người khác, tổng cộng là hai mươi bảy viên linh thạch, cũng xem như kiếm được một khoản nhỏ.
Sau khi tiêu hủy thi thể xóa sạch dấu vết, hy vọng người của phái Thanh Thành và Thần Tông sẽ phát hiện muộn một chút, anh cần thời gian để tăng tu vi, đến khi đó mới đối phó với sự trả thù của hai tông môn.
Có được chân hỏa, chỉ cần một ngọn lửa là có thể thiêu rụi hiện trường một cách sạch sẽ.
Đương nhiên, anh cũng chẳng ôm hy vọng hai tông môn đứng sau Đinh Thiền và Mộc Thiên Thành không tra ra được, không nên xem thường những tông môn cổ xưa này, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn để truy xét, hiện tại anh chỉ mong họ phát hiện hoặc là nghi ngờ chậm một chút.
Nhìn sắc trời đã bốn giờ, cũng sắp sáng rồi, Dương Bách Xuyên nhanh chóng xuống núi.
Đi tới xe, Lưu Tích Kỳ và Lục Tuyết Hi đều đang ở bên trong.
“Thiết Đản thế nào rồi?” Nhìn Lưu Tích Kỳ vẫn hôn mê như cũ, Dương Bách Xuyên hỏi Lục Tuyết Hi.
“Tay chân xương cốt đều gãy, tôi đã kiểm tra qua đây là chuyện nhỏ có thể khôi phục lại, phiền toái nhất là trong cơ thể anh ta có một loại sức mạnh vượt qua cả chân khí, nó rất bá đạo, bài xích chân khí, làm tổn hại tới cơ thể của anh ấy, rất khó để loại bỏ.” Lục Tuyết Hi cau mày nói.
Dương Bách Xuyên đưa tay dùng chân khí để kiểm tra cơ thể của Lưu Tích Kỳ, quả nhiên là như vậy, gân cốt kinh mạch tứ chi đã bị người ta chặt đứt.
“Đáng chết!”
Dương Bách Xuyên chửi rủa một tiếng, bây giờ anh không hề hối hận vì đã giết đám người Đinh Thiền, bọn họ dám đánh anh em của anh tới mức chỉ còn nửa hơi thở.
Anh phất tay, một giọt nước sinh mệnh chảy vào miệng Lưu Tích Kỳ, trước hết là có thể giữ lại tính mạng của cậu ta, tay chân bị gãy cũng có thể hồi phục.
Điều duy nhất khiến Dương Bách Xuyên nhíu mày chính là ngoai lực máu chảy trong cơ thể của Lưu Tích Kỳ, đây chính là huyết mạch dị thú của Đinh Thiền đang không ngừng bài xích chân khí, điều này sẽ khiến vết thương khôi phục rất chậm.
Anh thử dùng chân khí để luyện hóa, nhưng vượt quá dự liệu của Dương Bách Xuyên, anh không cách nào luyện hóa được dị thú chi lực trong cơ thể Lưu Tích Kỳ.
“Đừng tốn công nữa, loại sức mạnh này phải tự bản thân cậu ta loại trừ, không nên nóng vội, chỉ cần một chút thời gian để điều dưỡng mà thôi.”
Giọng của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.
“Sư phụ, người cũng không có cách nào sao?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Nói thừa, vi sư có cả trăm cách, có điều, vừa rồi ta giúp con ngăn chặn kiếm hồn của Mộc Thiên T
hành đã tiêu hao quá nhiều, tạm thời không có cách nào cả, không phải ta đã nói rồi sao, để tự bản thân cậu ta hồi phục là được, một tháng là có thể tiêu tan, lãng phí nhiều sức lực như vậy làm gì?” Vân Thiên Tà không kiên nhẫn nói.
“Cũng chỉ còn cách này.” Dương Bách Xuyên đành chịu, cũng xem như là có nhận thức sâu sắc về huyết mạch dị thú.
Nói đúng hơn là có thêm nhận thức về Thập Đại Yêu Nghiệt bảng Tiên Thiên.
Những người anh giết tối nay mới chỉ là loại kém nhất trong Thập Đại Yêu Nghiệt, thật khó tưởng tượng, những yêu nghiệt ở thứ hạng cao sẽ mạnh tới mức nào?
Dù sao thì anh vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Lần chạm mặt với Đinh Thiền và Mộc Thiên Thành ngày hôm nay đã làm mới thế giới quan của Dương Bách Xuyên, khiến anh hiểu được trong võ cổ giả Tiên Thiên cũng tồn tại một nhân vật giống như anh, có khả năng chiến đấu vượt cấp.
Mấu chốt chính là những tên yêu nghiệt này đều nắm giữ sức mạnh đến từ viễn cổ, huyết mạch dị thú trong cơ thể Đinh Thiền, hay là kiếm hồn viễn cổ của Mộc Thiên Thành.
Những người này đều không phải hạng người đơn giản.
…