*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không sai, ở giới cổ võ cho tới nay vẫn luôn tồn tại một bảng xếp hạng thực lực các cao thủ Tiên Thiên, cách mười hai năm tổ chức một lần, chính là cuộc tỷ võ giữa cổ võ giả Tiên Thiên, hơn nữa tuổi cũng không được vượt quá sáu mươi. Ở trong mắt cổ võ giả Tiên Thiên, dưới sáu mươi tuổi đều là tiểu bối, bởi vì nghe đồn thọ nguyên của họ gấp ba lần người thường.
Mười năm trước ở luận võ đã sàng lọc ra Thập Đại Yêu Nghiệt mới, Thần Tông Đinh Thiền xếp thứ chín, đứng đầu chính là một vị phái Côn Lôn.
Những người này sở dĩ được xưng là Yêu Nghiệt, bởi vì họ có được sức chiến đấu vượt qua cổ võ giả Tiên Thiên bình thường, cũng giống như rõ ràng là Tiên Thiên tầng một nhưng có thể giế t chết Tiên Thiên tầng ba, thậm chí là tầng bốn tầng năm trong nháy mắt. Mỗi người đều có thực lực không tầm thường, thủ đoạn vô biên, Tiên Thiên bình thường không thể so sánh, vô cùng đáng sợ.
Cả đám cũng là thiên tài tu luyện số một cho nên mới được xưng là yêu nghiệt, từ yêu nghiệt này ở trên người bọn họ đại diện cho thực lực và thiên phú tu luyện vô thượng.
Nghe nói ở giới võ cổ, mỗi một đời yêu nghiệt đều có hy vọng đột phá cảnh giới Tiên Thiên nhất, thế nào? Đinh Thiền tìm cậu?”
Câu cuối cùng Ngô Nam hỏi Dương Bách Xuyên có chút vui sướng khi người gặp họa.
Dương Bách Xuyên vẫn là lần đầu tiên nghe được Thập Đại Yêu Nghiệt, bảng xếp hạng luận võ gì đó, sau khi từ trong miệng Ngô Nam biết được, đầu tiên anh rất hoảng sợ, vốn tưởng rằng bản thân chính là tồn tại có một không hai, có thể ở Tiên Thiên tầng một giế t chết Tiên Thiên tầng ba, đấu ngang tay với cao thủ Tiên Thiên tầng năm sáu cũng đã rất giỏi rồi.
Không nghĩ tới ngoại trừ anh ra, ở giới cổ võ còn có Thập Đại Yêu Nghiệt gì đó, nghe qua không hề kém anh chút nào, quan trọng hơn là lần này kẻ bắt Lưu Tích Kỳ chính là hạng chín trong Thập Đại Yêu Nghiệt.
Sau khi nỗi khiếp sợ trong lòng qua đi, Dương Bách Xuyên không hiểu sao lại có chút hưng phấn, giống như tìm được mục tiêu mới trong đời.
Đối với câu hỏi đầy vui sướng khi thấy người khác gặp họa của Ngô Nam, Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt nói: “Đinh Thiện có tìm tôi không, lẽ nào ông thân là phó đàm chủ Thần Long Đàm lại không biết? À, không đúng, hiện tại đàm chủ Hạ không có ở đây, ông đã trở thành đàm chủ đứng đầu rồi nhỉ?”
Đối với Ngô Nam không ngừng trào phúng, Dương Bách Xuyên cũng đáp trả một chút.
“Nói bậy, tôi nói cho cậu biết, tôi vĩnh viễn là phó đàm chủ Thần Long Đàm, sớm muộn gì đàm chủ cũng sẽ trở về, cậu cho rằng tôi là thần hả? Thần Long Đàm là radar à? Cái gì cũng biết hết? Nói thật cho cậu biết, hệ thống tình báo của Thần Long Đàm nhiều lắm có thể điều tra được cổ võ giả Tiên Thiên tầng ba, cường giả ở trên không thể tra được, huống chi là loại yêu nghiệt như Đinh Thiền?
Nếu thật sự là Đinh Thiền, thằng nhóc cậu tự cầu nhiều phúc đi, tôi chỉ muốn nói có thể chạy bao xa thì chạy bao xa, đừng uổng phí tính mạng, Thần Long Đàm không giúp được cậu.” Ngô Nam cảnh cáo qua điện thoại.
“Ông nói đúng rồi, quả thật Đinh Thiền tìm tới tôi, chẳng qua tôi cũng không sợ, thật muốn xem thử yêu nghiệt chó má gì đó có bản lĩnh gì.” Giọng điệu của Dương Bách Xuyên rất ngông nghênh.
“Dương Bách Xuyên, nghe cho kỹ đây, nể tình đàm chủ, tôi trịnh trọng nhắc nhở cậu, Thập Đại Yêu Nghiệt thật sự không phải là nhân vật tầm thường, nghe nói bọn họ có thần thông trong người, Đinh Thiền tên này là cháu trai Đinh Dương cậu chém giết ngươi. Nếu hắn ta tìm tới cậu, chắc chắn là vì báo thù cho Đinh Dương, đừng đi chịu chết.
Cậu cũng đừng nghe Đinh Thiền đứng thứ chín trong Thập Đại Yêu Nghiệt thì chủ quan, những yêu nghiệt này không có ai là người đơn giản, nói như vậy, cậu cũng đừng đi tìm chết, kẻo ngày nào đó đàm chủ nhà tôi trở về lại thiếu mất một người bạn.”
Tuy lời cuối của Ngô Nam đang mắng người nhưng Dương Bách Xuyên nghe được, ông ta có lòng tốt nhắc nhở anh.
“Cám ơn, tôi có chừng mực, thuận tiện báo cho ông một tiếng, tôi có tìm kiếm tin tức đàm chủ nhà ông, phát hiện manh mối có thể khẳng định đàm chủ nhà ông vẫn còn sống, có lẽ thật giống như ông nói, một ngày nào đó cô ấy sẽ trở về, cứ như vậy đi, tạm biệt.” Dương Bách Xuyên ngẫm lại vẫn cho Ngô Nam một hy vọng.
“Cậu nói cái gì, Dương Bách Xuyên, đàm chủ nhà tôi...” Ngô Nam kích động kêu to.
Nhưng Dương Bách Xuyên đã cúp điện thoại rồi, về chuyện Hạ Lộ giẫm trúng truyền tống trận ở Long Cung nơi đáy sông Trường Giang, Dương Bách Xuyên không muốn giải thích, càng không hy vọng có quá nhiều người biết.
Sau khi cúp điện thoại, thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên ít nhiều có chút nặng nề, đêm nay từ trong miệng Ngô Nam lấy được tin tức này đối với anh mà nói rất ngoài ý muốn.
Nhưng phần lớn là lo lắng cho an toàn của Lưu Tích Kỳ, anh không biết Đinh Thiện có thể thương tổn Lưu Tích Kỳ hay không.
Trên đường đi tới núi Phù Điêu, trong đầu anh không ngừng suy nghĩ kế sách ứng đối, hết vòng vẫn không có biện pháp gì, cách duy nhất vẫn là dùng vũ lực giải quyết.
Chỉ là anh không biết mình và Lục Tuyết Hi cộng lại có thể đấu được Đinh Thiện đứng thứ chín trong Thập Đại Yêu Nghiệt này hay không, cũng quên hỏi Ngô Nam có biết tu vi đối phương như nào rồi.
Mặc kệ thế nào, anh nhất định sẽ tới núi Phù Điêu, từ nhỏ đến lớn anh chỉ có một người anh em duy nhất là Lưu Tích Kỳ, cho dù liều mạng cũng phải cứu được Lưu Tích Kỳ.
Lẽ ra gặp phải cao thủ không xác định thì dẫn theo Tửu Tiên lão đầu là thích hợp nhất, chẳng qua Dương Bách Xuyên nghĩ còn cần ông ta tọa trấn trong nhà, một Tửu Tiên lão đầu điên điên khùng khùng có quá nhiều nhân tố không xác định, vẫn là Lục Tuyết Hi ổn định hơn.
Núi Phù Điêu ở phía đông huyện thành, ra khỏi thành mười dặm, chẳng mấy chốc đã đến nơi, sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên dặn Lục Tuyết Hi: “Tất cả lấy cứu người làm chủ, nhớ phải cẩn thận.”