Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1088:




Về phần tu luyện anh không có sốt ruột, sau khi trôi qua vài ngày chuẩn bị năm mới, anh sẽ sử dụng Tam Chuyển Kim Đan.  
Mặc dù Tam Chuyển Kim Đan liên thành nhưng anh không sử dụng, đan dược bậc này hiện tại là đan dược cao cấp nhất trong tay anh, sau khi dùng đương nhiên sẽ tấn thăng, về phần có thể tăng lên bao nhiêu thì phải xem tạo hóa, thuộc tính linh căn ngũ hành của anh khác với người thường, sử dụng Tam Chuyển Kim Đan cần phải cẩn thận mới được.  
......  
Sáng sớm hôm sau, Dương Bách Xuyên bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.  
Cầm lên xem thì là Lưu Tích Kỳ gọi tới.  
“Thiết Đản, gọi điện thoại sớm vậy là có việc sao?” Dương Bách Xuyên hỏi.  
Điện thoại anh truyền đến giọng oán giận của Lưu Tích Kỳ nói: “Thằng nhóc nhà cậu thành thật khai báo đi, tối hôm qua có phải đã gây họa cho Trương Thiến người ta không? Đừng phủ nhận, tôi đã hỏi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ nói tối hôm qua cậu uống nhiều là Trương Thiến đỡ cậu về phòng. Nhưng cậu biết không, sáng sớm tôi quay về công ty thì nhìn thấy đơn từ chức của Trương Thiến, mọi người đều không thấy, chỉ để lại một lá thư rồi đi, cậu nói đi, cậu đã làm gì rồi? Hiện tại Trương Thiến quản lý chuyện quan hệ xã hội ở Cố Đô, mặc dù cô ta có dã tâm, nhưng không thể phủ nhận là rất có năng lực, thằng nhóc nhà cậu rốt cuộc đã làm ra chuyện gì rồi, làm sao lại chỉnh đến nỗi người ta từ chức thế?”  
Nghe xong lời oán giận của Lưu Tích Kỳ, Dương Bách Xuyên cũng kinh ngạc, cô gái Trương Thiến kia cũng... Không cần phải phản ứng lớn như vậy chứ?  
Ngẫm lại, anh vẫn nên nói sự thật cho Lưu Tích Kỳ biết, miễn cho anh ta hiểu lầm nói mình không giúp công ty thì thôi, còn gây thêm phiền phức.  
Chờ Lưu Tích Kỳ nghe Dương Bách Xuyên giải thích xong, anh ta lập tức bật cười ở trong điện thoại, cười đã rồi mới nói: “Tôi nói rồi, thằng nhóc nhà cậu không phải vẫn luôn phong lưu phóng khoáng sao? Sao lần này lại cố tình làm Liễu Hạ Huệ thế? Hiện tại hay rồi, sướng lại không muốn, còn làm con gái người ta tổn thương, ha ha ha, được, người làm quan hệ xã hội tôi đang tìm rồi, thằng nhóc nhà cậu tự giải quyết cho tốt đi, lần sau gặp phải loại này cứ phong lưu vô sỉ là được, cũng đừng làm Liễu Hạ Huệ ~”  
Dương Bách Xuyên mắng chửi: “Cút CMN đi~” Đối với phản ứng thái quá của Trương Thiến, anh cũng chỉ hơi kinh ngạc chứ không để ở trong lòng, muốn đi thì đi đi, anh cũng không có cách thao túng người khác, hơn nữa cách làm của Trương Thiến quả thật làm cho anh rất phản cảm, chuyện này chỉ trách lòng dạ của người phụ nữ kia chứ không thể trách anh được.  
Sau đó anh nói với Lưu Tích Kỳ: “Nhanh chóng xử lý xong chuyện trong tay, chúng ta cùng nhau về nhà, ngày mai đã là ba mươi rồi, tôi chờ cậu về cùng đấy.”  
“Các cậu cứ đi trước đi, buổi chiều tôi sẽ lái xe về, mấy tiếng thôi, muốn nghỉ ở công ty cũng phải sắp xếp một số việc.” Lưu Tích Kỳ nói.  
“Vậy tôi sẽ bảo Lục Tuyết Hi ở lại, hai người cùng nhau trở về.” Dương Bách Xuyên ngẫm lại nói.  
“Đừng đừng đừng, trong khoảng thời gian này cũng không xảy ra chuyện gì, hộ pháp Lục cũng đủ mệt rồi, hai người cứ trở về trước đi, chỉ một buổi chiều sao có thể xảy ra chuyện gì được, xong việc tôi sẽ lập tức về ngay, cứ như vậy đi, bên tôi còn có việc bận.” Nói xong, Lưu Tích Kỳ liền cúp điện thoại.  
Dương Bách Xuyên ngẫm lại cũng không thèm để ý nữa, dù sao Lưu Tích Kỳ cũng trở về ngay buổi chiều, cũng đang là cuối năm rồi, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.  
Anh gọi điện thoại cho Bộ Thanh Mai, bảo cô năm sau cứ tìm tới Vân Môn, cũng gọi điện thoại cho Độc Cô Vô Tình nhưng vẫn tắt máy như trước, dứt khoát quên đi, sau khi xuống lầu, anh nhìn thấy Lục Tuyết Hi đã đứng lên.  
Hai người lái xe đi thẳng về quê, anh ra ngoài một thời gian dài rồi, trong nhà chắc chắn rất sốt ruột.  
Ba giờ chiều là anh lái xe về đến nhà.  
Xe lái thẳng vào làng cũ, bởi vì anh đã gọi điện thoại trước nên tất cả mọi người đều chờ ở đầu làng.  
Vừa xuống xe, Dương Bách Xuyên nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đây, trong lòng cuối cùng mới thở ra một hơi, không có chuyện gì là tốt rồi, ngẫm lại cũng có cao thủ như Tửu Tiên lão đầu ở đây, cộng thêm lần trước giết gà dọa khỉ, thông thường hạng người xấu xe sẽ không dám đến Vân Môn quấy rối.  
“Anh~”  
Dương San San vui vẻ kêu to.  
“Sao anh Thiết Đản lại không tới?” Dương San San nhìn thấy trong xe chỉ có Dương Bách Xuyên và Lục Tuyết Hi, hơi thất vọng hỏi.  
“Ha ha, còn chưa lập gia đình đã một lòng với người ta thế à? Yên tâm đi, chiều nay Thiết Đản sẽ trở về, công ty của cậu ta vẫn còn việc cần xử lý.” Dương Bách Xuyên cưng chiều sờ sờ đầu em gái.  
“Anh ~ anh nói cái gì vậy?” Dương San San đỏ mặt.  
“Em còn có thể làm hài lòng anh hay sao, bà nội đâu?”  
“Bà nội ở nhà chờ anh đó.”  
“Ừm, đi thôi, về nhà trước rồi nói sau.”  
“Anh, chị Vô Tình đâu?”  
“Cô ấy về quê giỗ ông bà rồi.”  
“Ồ~”  
… …   
Vừa đi vừa nói chuyện, Dương Bách Xuyên đến bên cạnh Triệu Nam, hai người nhìn nhau cười nhưng cả hai đều không nói nên lời. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.