Bởi vì mọi người đều biết người tạo ra phép lạ này là Dương Bách Xuyên.
Đối với việc Trần Phong Tử đột phá đạt tới Tiên Thiên tầng sáu, e là trong sân chỉ có một mình Dương Bách Xuyên không kinh ngạc, đây hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh.
Trần Phong Tử vốn là nhân vật thiên tài, chỉ là việc tu luyện có chút trở ngại, tạp chủ bình cảnh nhất giáp, hơn nữa chân nguyên tích lũy trong cơ thể rất kh ủng bố, đủ để chống đỡ anh ta đột phá đến Tiên Thiên tầng sáu, chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
Quan trọng là, từ thành công của Trần Phong Tử, Dương Bách Xuyên một lần nữa thấy được phương pháp cất giữ chân khí trong cơ thể có tiềm lực rất lớn.
Hóa ra phương pháp này rất khả thi, ví dụ sống ở trước mắt.
Chẳng qua chỉ là xem có đủ lá gan đi nghịch chuyển công pháp ở chỗ hiểm của khiếu huyệt.
Một phút nào đó, Dương Bách Xuyên cảm giác xung quanh không đúng lắm, chớp mắt liền thấy được hơn hai mươi đôi mắt ở đây tất cả đều nóng rực phóng về phía anh.
Điều này làm cho cả người Dương Bách Xuyên đều nổi da gà.
Anh hiểu được ánh mắt nóng rực của mọi người nhìn về phía mình, nhưng về đột phá Tiên Thiên nhanh như thế, e là toàn thế giới cũng chỉ có một mình Trần Phong Tử, người ta tích lũy mấy chục năm chân nguyên, đè nén mấy chục năm mới có kỳ tích như hiện tại.
Một hơi đạt tới Tiên Thiên tầng sáu.
Những người khác, không có lá gan và thời gian đi nghịch chuyển công pháp tích lũy chân nguyên.
Anh ho khan và nói: “Mọi người đừng nhìn tôi, Trần Phong Tử có thể đột phá là tạo hóa của bản thân người ta, mọi người học không được, kể cả tôi cũng vậy.”
“Sư tổ, con không có ý gì khác, con thích sưu tầm rượu, tối nay có thể mời sư phụ đến chỗ con nhấm nháp rượu ngon không? Thuận tiện mời sư tổ giúp con chỉ điểm một chút, bình cảnh của con cũng bị đình trệ, ba năm không có chút tiến bộ nào?” Lúc này một lão đạo Tiên Thiên tầng bốn tiến lên một bước, nặn ra khuôn mặt tươi cười nói.
“Ba năm của ông tính là gì chứ, tôi đã tròn năm năm.” Có một lão đạo chen tới nói, sau đó nói với Dương Bách Xuyên: “Sư tổ, con có quả Tử Vân thượng hạng, kính xin sư tổ nể mặt...”
“Sư tổ, tôi có linh trà trăm năm, mong sư tổ nể mặt tới thưởng thức...”
“Tôi có...”
Một đám người tranh nhau bày tỏ lời mời đối với Dương Bách Xuyên.
Bọn họ đều nhìn ra, vị sư tổ trẻ tuổi này là Thần Nhân nha, một câu nói của Thiên Tuyệt đã làm cho Thiên Tuyệt đột phá đến Tiên Thiên tầng bảy.
Đối với anh điều trị vấn đề nan giải của lão đạo Võ Đang – Trần Phong Tử, làm anh ta trực tiếp nhảy sáu tiểu cảnh giới, không thể nghi ngờ sau này Trần Phong Tử sẽ trở thành thiên tài của Võ Đang.
Thiên chất của Trần Phong Tử vốn đã cao, lần này lại được Dương Bách Xuyên chữa khỏi chân khí bướng bỉnh trong cơ thể, sau này tu luyện sẽ tiến triển cực nhanh, nói không chừng có thể vượt qua Thiên Tuyệt trở thành người đệ nhất Võ Đang.
Cho nên tất cả mọi người đều không ngốc, có thể được Dương Bách Xuyên chỉ điểm một câu, nếu có thể đột phá sẽ nhận được món lợi lớn, đột phá không được cũng có thể xây dựng mối quan hệ tốt với sư tổ không phải sao?
Mà Dương Bách Xuyên nghe những lời mời này, trong lòng lại cười dữ dội, những thứ đồ ăn ngon đồ uống ngon từ trong miệng những người này thoạt nhìn đều không phải vật bình thường, được lợi mà không nhận chẳng phải là thẹn với lòng mình sao?
Anh cười khanh khách lần lượt đồng ý.
Lúc này, Thiên Tuyệt lại tức giận nói: “Tất cả làm gì thế? Không thấy sư tổ mệt mỏi sao? Tất cả giải tán hết đi, có chuyện gì thì ngày mai hãy nói ~”
Tiếng tăm của Thiên Tuyệt rất lớn, cũng là đệ nhất cao thủ trong sân này, tất cả mọi người đều sợ ông ta, Thiên Tuyệt vừa rống lên thì tất cả mọi người đều tản đi.
Lúc này trong sân chỉ còn lại Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt, còn có Bách Sơn, Viên Tiểu Lôi, cùng với Trần Phong Tử vẫn đang tu luyện chưa tỉnh lại.
Nhìn Bách Sơn, mặt Thiên Tuyệt trầm xuống nói: “Bách Sơn, ông đi chuẩn bị phòng khách cho sư tổ đi, còn đứng đây làm gì?”
“A, à, đúng rồi, tôi lập tức đi ngay.”