*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sư tổ… những gì ngài nói, là thật sao?”
Trần Phong Tử bị Dương Bách Xuyên thuyết phục, nhìn ra được tình huống thực tế của cơ thể, bất tri bất giác mà thay đổi cách xưng hô với anh, từ đối đãi với một người nhỏ hơn trở thành là sư tổ.
Dương Bách Xuyên ha hả cười nói: “Anh có thể không tin tôi có thể giải quyết được tình trạng trong cơ thể của anh, vậy thì anh có thể thử bước vào cảnh giới Tiên Thiên xem thế nào?”
Trần Phong Tử nhìn thấy được đôi mắt ánh lên sự tự tin tràn đầy của Dương Bách Xuyên, anh ta có cảm giác như Dương Bách Xuyên không lừa đối mình, lẽ nào có hy vọng để chữa được?
Nghĩ đến đây, Trần Phong Tử đều run rẩy cả người, anh ta cam chịu sáu mươi năm, mấy năm nay có biện pháp gì cũng đều thử qua, nhưng cuối cùng đều không được, mà càng tu luyện, chân khí tích tụ trong người anh ta càng lớn, anh ta sợ một ngày nào đó, anh ta sẽ nổ tan xác mà chết, vậy nên anh ta đã không còn muốn tiếp tục tu luyện nữa.
Ngay lúc Trần Phong Tử còn đang bán tín bán nghi, Viên Tiểu Lôi đứng một bên bỗng dưng nói: “Sư phụ, người tin vào Thái sư tổ đi, con có thể cảm nhận được tinh thần lực ở trên người thái sư tổ rất mạnh mẽ, giống như sông như biển.”
Đồ đệ Viên Tiểu Lôi nói một câu khiến cho Trần Phong Tử lại run rẩy không ngừng, anh ta đối với đồ đệ nhặt được này đều biết rõ, vị đồ đệ này trời sinh tinh thần lực khác thường, đứa nhỏ này bị bệnh tật ở Tiên Thiên hạn chế nên không thể luyện võ, nếu không Võ Đang đã có một thiên tài, nó đã xem qua một vạn cuốn sách ở tàng thư Võ Đang, có những chuyện nó biết rõ chuyện mà người khác còn chưa biết.
Nếu đồ đệ anh ta đã nói như vậy, thì thật sự Dương Bách Xuyên đã có biện pháp, có thể giúp cho anh ta bước vào Tiên Thiên.
Nghĩ đến đây, vẽ mặt hưng phấn của Trần Phong Tử đỏ lên, thân thể run rẩy không ngừng chợt quỳ trên mặt đất, hành lễ bái lạy Dương Bách Xuyên: “Sư tổ, cầu ngài dạy cho tôi, chỉ cần có thể đột phá, Trần Phong tử nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.”
“Tôi không cần anh làm trâu làm ngựa, chỉ cần anh nói cho tôi biết làm cách nào mà anh có thể chứa đựng được chân nguyên trong cơ thể mà không bị nổ tan xác, sau đó tôi sẽ giúp đỡ anh bước vào cảnh giới Tiên Thiên.” Dương Bách Xuyên tủm tỉm cười nói.
Đối với anh mà nói, trợ giúp Trần Phong tử đã thông bảy kinh mạch ẩn chỉ là chuyện nhỏ bé, nhưng có thể từ chính miệng của anh ta, lấy được phương pháp có thể chứa đựng được chân nguyên trong cơ thể, kéo dài thời gian tu hành, cuộc trao đổi này có lời.
Trần Phong Tử sửng sốt hỏi: “Đơn… đơn giản như vậy sao?”
“Đơn giản như vậy đó.”
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói.
“Được, thật ra việc này ở Võ Đang không phải là bí mật gì to tát, rất nhiều người đều biết đến nó, nhưng sợ lúc tu luyện xảy ra vấn đề, không ai chịu thử. Dù sao việc này cũng rất nguy hiểm, tôi chỉ nói qua như vậy, sư tổ ngài nên cân nhắc cẩn thận để tránh lúc tu luyện xảy ra sự cố.”
Trần Phong Tử lúc này mới thật tâm nhắc nhở Dương Bách Xuyên, trong mắt đều tràn đầy vẻ chân thành.
Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên cảm thấy rằng, anh ta đang say rượu hoặc là giả say không muốn bản thân tỉnh táo, vì tỉnh rồi sẽ làm bản thân thêm buồn khổ.
Nhưng mà lúc này, chuyện buồn khổ tra tấn anh ta đã có chuyển biến tốt đẹp, vậy nên anh ta không cần mê man như vậy nữa.
“Anh cứ nói hết đi, chuyện gì tôi cũng có chừng mực.” Dương Bách Xuyên nói.
“Thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần trong cơ thể vận chuyển chân nguyên qua những khiếu huyệt quan trọng, nhưng phải đảo ngược lại công pháp, chi tiết một chút, thì có thể đem chân nguyên chưa sở trong những khiếu huyệt quan trọng…” Trần Phong Tử giải thích chi tiết cho Dương Bách Xuyên.
Anh nghe được những gì mà anh ta nói, mồ hôi lạnh túa ra, nghịch chuyển công pháp? Còn là nghịch chuyển trên những khiếu huyện quan trọng của cơ thể?
Chuyện này sao với chết có gì khác nhau?