*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi hắn xé văn kiện, người vợ bên cạnh lại hét lên: “Âu Dương Dương, anh là đồ vô dụng, anh điên rồi…”
Chữ “sao” cuối cùng còn chưa phát ra, Âu Dương Dương vẻ mặt dữ tợn nhấc chân đá vào người của vợ hắn.
“A ~”
“Tôi điên rồi, mấy năm nay ông đây chịu cô đủ rồi, ly hôn.” Âu Dương Dương tức giận mắng nhiếc, uất ức nhiều năm trong lòng đều được trút ra bởi một cú đá cùng một câu mắng chửi, hắn nghĩ kỹ rồi, ly hôn với người đàn bà này, không quan tâm đ ến người anh trai lưu manh của cô ta nữa, cùng lắm thì hắn ngồi tù, từ khi kết hôn đến nay, hắn chưa từng có được một ngày an nhàn, đều bị người đàn bà này chèn ép hắn.
Đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, cũng không còn tới lui với bạn bè thân thiết, tất cả mọi thứ, khiến cho Âu Dương Dương cảm thấy không được sống như một con người.
Một câu của Dương Bách Xuyên hôm nay, khiến hắn lần đầu tiên cảm nhận được tôn nghiêm của một người đàn ông.
Nghĩ lại những chuyện đã làm với cha mẹ mấy năm nay, Âu Dương Dương rơi lệ đầy mặt, hối hận vô cùng, đến cả việc cha hắn hấp hối hắn cũng không hề nhìn một cái.
Tất cả là do người phụ nữ này.
Hôm nay đánh cô, mắng cô, nói ra hai chữ ly hôn mà hắn đã giấu trong lòng suốt hai mươi năm thật sự rất thoải mái, hoá ra hắn có thể sống giống như một người đàn ông.
“Anh… Anh dám đánh tôi?” Vợ Âu Dương Dương kinh ngạc nhìn Âu Dương Dương, đây vẫn là cái kẻ vô dụng kia sao?
Trợn mắt há hốc mồm còn có mẹ con Âu Dương Ngọc Thanh.
Ở trong mắt họ, Âu Dương Dương đã thay đổi thành một con người khác.
“Tôi mẹ nó đánh cô còn nhẹ, hôm nay ly hôn đi.” Âu Dương Dương nổi giận gầm lên một tiếng, không để ý đến vợ nữa, xoay người bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt mẹ khóc nức nở nói: “Mẹ ~ con xin lỗi mẹ và cha con…” Trong lúc nói chuyện còn đập mạnh đầu xuống.
“Haiz…” Sau một tiếng thở dài, mẹ của Âu Dương Ngọc Thanh nước mắt lưng tròng đỡ con trai đứng lên nói: “Có thể sống tốt là được rồi, mẹ cũng ngoài 40, nhưng nếu ly hôn thì cháu trai của mẹ phải làm sao?”
Linh thức của Dương Bách Xuyên vẫn luôn quan sát hành động của Âu Dương Dương, sau khi nhìn thấy hắn quỳ xuống trước mặt mẹ, mẹ thở dài đỡ hắn dậy, biết rằng bà sẽ xử lý được việc trong nhà, chuyện nhà họ Âu Dương cũng có thể hạ màn, lập tức thu hồi thần thức ra khỏi bệnh viện, lái xe đến công ty Vân Kỳ trước.
Đối với vợ của Âu Dương Dương, Dương Bách Xuyên tin rằng sau này cô ta không dám xoi mói khiêu khích nữa, anh trai đầu trọc của cô sẽ không chống lưng cho cô ta, hôm nay sau khi Âu Dương Dương cứng rắn lên, một người phụ nữ đừng hòng chiếm hời.
Chuyện Âu Dương Ngọc Thanh tạm thời đã giải quyết xong, chỉ cần cô đến tổng bộ Vân Môn, sẽ không cần lo lắng.
Mười mấy phút sau, Dương Bách Xuyên xuất hiện ở Vân Kỳ Đại Hạ.
Gặp đám người Lưu Tích Kỳ, Độc Cô Vô Tình, Lâm Hoan và Lục Tuyết Hi, mở một cuộc hợp với mọi người.
Mối quan hệ ở Vân Kỳ hiện tại, về mặt an ninh, trên cơ bản không cần lo lắng cho Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi, cho nên Dương Bách Xuyên để Lý Đại Nghị lái xe chở mẹ con Âu Dương Ngọc Thanh về Vân Môn, tu vi của anh ta có hơi chậm, cần tu luyện thật tốt.
Về phần Lâm Hoan, bởi vì tập đoàn Vân Kỳ tạm thời đang ở giai đoạn triển khai quan trọng, cô ấy quản lý tài vụ nên không đi được.
Sau khi Dương Bách Xuyên sắp xếp xong thì rời đi, nhưng mà, trước khi rời đi, anh đã để lại đan Trúc Cơ cho Lục Tuyết Hi cùng Độc Cô Vô Tình.
Tu vi của hai người cùng đạt tới Luyện Khí kỳ tầng chín là bởi vì đã dùng tụ khí đan, có thể nhanh chóng kiểm soát ngưỡng Trúc Cơ, lúc này có đan Trúc Cơ là trợ lực rất lớn.
Độc Cô Vô Tình không dám chắc, nói chính xác Lục Tuyết Hi là Lục Vũ Thư có đan Trúc Cơ trợ giúp, bước vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ không có chút vấn đề nào, bởi vì lúc trước cô đang ở tu vi Kim Đan kỳ, chẳng qua đại ngã cảnh giới mà thôi, chỉ cần có đủ linh khí, tu vi có thể nhanh chóng thăng cấp đến Kim Đan kỳ lúc trước, có lẽ cô sẽ là tu sĩ tu luyện nhanh nhất của Vân Môn.
Thiên phú của Độc Cô Vô Tình cũng không tồi, có đan Trúc Cơ cũng có hy vọng rất lớn, trên người Dương Bách Xuyên còn thừa sáu viên đan Trúc Cơ, lúc chia cho hai người, vốn là mỗi người ba viên, nhưng Lục Vũ Thư tự tin tràn trề nói: “Tôi chỉ cần một viên đan Trúc Cơ là đủ, năm viên còn lại đều cho em Vô Tình, có năm viên đan Trúc Cơ thì cô ấy sẽ có tám phần nắm chắc Trúc Cơ.”
Nghe thấy Lục Vũ Thư nói, trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui, nếu hai người đều cùng đạt tới Trúc Cơ thành công, sức mạnh tổng thể của Vân Môn có thể tăng hơn nhiều, hai đại Trúc Cơ sắp ra đời.
Hơn nữa hắn cùng Ngô Mặc Thu sẽ có tứ đại Trúc Cơ, tương đương với việc có bốn cao thủ bẩm sinh, đến lúc gặp áp lực sẽ ít đi nhiều.
Vì muốn bảo vệ Lưu Tích Kỳ và Lâm Hoan cùng với chăm sóc toàn bộ công ty Vân Kỳ, trong khoảng thời gian này họ đều ở trong văn phòng của Dương Bách Xuyên ở tầng 19 cao nhất Vân Kỳ Đại Hạ.
Sau khi nói chuyện với bọn họ, Dương Bách Xuyên cũng không ở lại lâu, trực tiếp rời đi.
Tiếp theo anh sẽ đến Cửu Giang Giang Tây trước, đó là đạo trường mà các đạo sĩ khai sáng cho Hạ Lộ, Hạ Lộ đã nói với anh.
Đến đó nhìn trước, hơn nữa quê cô ấy cũng ở đây.
Quê của Hạ Lộ chính là nhánh sông Trường Giang giao giữa Hồ Bắc cùng Giang Tây, có một chỗ tên là Ngưu Quan Cát, đó chính là quê của Hạ Lộ.