Sư Phụ Của Ta Biến Thành Một Con Bạch Tuộc

Chương 6:




Kiếm Tru Tà thức tỉnh.Khi luyện ra thân thể này, có thêm vào một chút máu của Nhân tộc. Thân thể lúc mới luyện ra có đến ba phần tương tự với Vũ Văn Hoằng, hơn nữa phong thái lạnh khốc cũng y hệt.*Ở đây thì nó chỉ tiếng thở dài.
Ánh mặt trời của tháng sáu xuyên thấu qua từng tầng mây, chiếu lên mặt đất đã bị cháy đen, giữa cảnh tượng đổ nát hoang tàn, lộ ra chút màu xanh vốn có của thực vật.Lúc đầu, y cho rằng có được bộ dạng của con người sẽ có thể toàn tâm toàn ý truy cầu “đạo” của mình.Một sợi máu vây quanh phần cổ của gã, trong chớp mắt, chỗ da thịt bị cắt có máu tươi phun ra, giữa không trung là cảnh máu tươi tung tóe, trông thật diễm lệ.
Xa xa, có làn gió thổi qua làm cho bụi cỏ lay động, lúc thổi qua lưỡi kiếm, thoang thoảng trong gió như mang theo mùi máu tanh, thoáng chốc làm cho ý thức của nó như quay về nhiều năm trước, giữa trận chiến kéo dài dằng dặc không thấy mặt trời.
Sau khi kiếm chủ của Tru Tà đồng quy vu tận với Ma hoàng, nơi chiến trường xưa cũ này đã thành cấm địa “người sống chớ gần”.
Mảnh chiến trường này, chôn vùi thi cốt của hai vị cường giả, hơn nữa còn có máu tươi cùng xương khô của vô số tu sĩ, trở thành một lăng mộ thật lớn. Những tu sĩ có thực lực thấp đến gần sẽ bị mê loạn thần trí, mà người tu vi cao thâm cũng sẽ bị sát khí xâm nhập, khó bảo toàn bản thân.Sau khi kiếm chủ của Tru Tà đồng quy vu tận với Ma hoàng, nơi chiến trường xưa cũ này đã thành cấm địa “người sống chớ gần”.
Một tu sĩ cầm trong tay thanh trường kiếm, ngã xuống bên ngoài chiến trường, từ cánh tay, cả trong miệng hộc ra máu tươi, nhiễu tí tách xuống mặt đất.(nhà bếp)
Hắn quỳ một gối xuống, hơi thở dồn dập, Tru Tà nhìn thoáng qua thì phát hiện nội tạng của người này đã vỡ nát hoàn toàn, ngay cả thần hồn cũng bởi vì tiêu hao quá độ mà cạn kiệt, bị đốt cháy đến hết, qua lát nữa, người nọ sẽ hồn phi phách tán, người chết, đạo cũng không còn.Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: Eby
Ma tu đuổi giết gã cũng xuất hiện ở cách đó không xa.Kiếm Tru Tà thức tỉnh.Nó phải tốn mất ba ngày ba đêm để luyện thân kiếm Tru Tà từ trong dung nham nóng bỏng của địa tâm thành một thân thể Nhân tộc tương tự. Ý thức của kiếm Tru Tà hòa hợp với thể xác mới, trở thành “hồn phách” tựa như lời mà những tu sĩ Nhân tộc kia nói.
Ma tu nọ hung hăng đạp lên lưng của kiếm tu, dường như muốn nghiền nát cả thân thể của kiếm tu vào trong bùn đất. Ma tu nâng tay, đưa thanh kiếm dính đầy máu tươi của kiếm tu nọ, hít một hơi rồi ngắm nghía, lát sau mới cười nói: “Kiếm tu độ kiếp kì, cũng chỉ đến thế mà thôi...”
Giọng nói của ma tu nọ bỗng im bặt.
Một sợi máu vây quanh phần cổ của gã, trong chớp mắt, chỗ da thịt bị cắt có máu tươi phun ra, giữa không trung là cảnh máu tươi tung tóe, trông thật diễm lệ.“Tu đạo tu đạo, vô luận là tu đạo nào, thì đừng quên, bản thân ngươi là người.”Ma tu đuổi giết gã cũng xuất hiện ở cách đó không xa.
Đầu tách ra khỏi xác, rơi xuống “bịch” một tiếng vang trầm đục. Thân kiếm hai màu đen đỏ của kiếm Tru Tà bị chôn vùi trong đất một nửa, chuôi kiếm nặng trĩu hơi rung động. Hình dạng mờ ảo của kiếm linh tựa như một đóa hoa nhẹ nhàng trôi bồng bềnh theo làn mây, tại trước lúc kiếm tu nọ trụ không nổi mà ngã xuống, mới hiện thân.
*
Trước khi Vũ Văn Hoằng chết, kiếm Tru Tà có một cái tên.
Nó phải tốn mất ba ngày ba đêm để luyện thân kiếm Tru Tà từ trong dung nham nóng bỏng của địa tâm thành một thân thể Nhân tộc tương tự. Ý thức của kiếm Tru Tà hòa hợp với thể xác mới, trở thành “hồn phách” tựa như lời mà những tu sĩ Nhân tộc kia nói.Y tách rời khỏi hình dáng một thanh kiếm, lần đầu đứng dưới ánh mắt trời trong cơ thể con người, bắt đầu cuộc sống của chính mình.
Giữa ngọn lửa vô biên, hoàn thành một chuyến luân hồi sinh tử. Khi “Vũ Văn Hoằng” mở mắt, một lần nữa có được sinh mệnh mới, trên thế gian này đã không còn “Tru Tà”.Một tu sĩ cầm trong tay thanh trường kiếm, ngã xuống bên ngoài chiến trường, từ cánh tay, cả trong miệng hộc ra máu tươi, nhiễu tí tách xuống mặt đất.
Khi luyện ra thân thể này, có thêm vào một chút máu của Nhân tộc. Thân thể lúc mới luyện ra có đến ba phần tương tự với Vũ Văn Hoằng, hơn nữa phong thái lạnh khốc cũng y hệt.Giữa ngọn lửa vô biên, hoàn thành một chuyến luân hồi sinh tử. Khi “Vũ Văn Hoằng” mở mắt, một lần nữa có được sinh mệnh mới, trên thế gian này đã không còn “Tru Tà”.Ma tu nọ hung hăng đạp lên lưng của kiếm tu, dường như muốn nghiền nát cả thân thể của kiếm tu vào trong bùn đất. Ma tu nâng tay, đưa thanh kiếm dính đầy máu tươi của kiếm tu nọ, hít một hơi rồi ngắm nghía, lát sau mới cười nói: “Kiếm tu độ kiếp kì, cũng chỉ đến thế mà thôi...”
Y tách rời khỏi hình dáng một thanh kiếm, lần đầu đứng dưới ánh mắt trời trong cơ thể con người, bắt đầu cuộc sống của chính mình.
Lúc đầu, y cho rằng có được bộ dạng của con người sẽ có thể toàn tâm toàn ý truy cầu “đạo” của mình.Trước khi Vũ Văn Hoằng chết, kiếm Tru Tà có một cái tên.
Y gia nhập Thu Thủy Kiếm Tông, chuyên tâm với kiếm đạo, nhưng lại khó lòng tiến bộ, thanh kiếm của Vũ Văn Hoằng đối với y giống như một món đồ trang trí vô dụng, bản thân của y vốn dĩ là thanh kiếm đệ nhất thiên hạ, loại vũ khí này trong mắt y, chẳng qua chỉ là một đống sắt vụn bình thường.
“Người trẻ tuổi như các ngươi luyện kiếm, quan trọng nhất vẫn là một chuyện.” Lúc lão chưởng môn khai đàn giảng bài, ông càm ràm nói: “Đừng có cả ngày nghĩ cái gì mà người kiếm hợp nhất, kiếm tu kiếm tu, cái tu luyện đầu tiên là kiếm thuật của các ngươi, thứ hai, là trong tâm và tố chất thân thể.”Xa xa, có làn gió thổi qua làm cho bụi cỏ lay động, lúc thổi qua lưỡi kiếm, thoang thoảng trong gió như mang theo mùi máu tanh, thoáng chốc làm cho ý thức của nó như quay về nhiều năm trước, giữa trận chiến kéo dài dằng dặc không thấy mặt trời.
“Nếu ngươi cả ngày chỉ nghĩ chém chém giết giết, giết người như ma, hài*, vậy gọi bản thân là kiếm tu để làm gì? Ngươi không tự cảm thấy bản thân đang luyện dao thái thịt của trù phòng Ánh mặt trời của tháng sáu xuyên thấu qua từng tầng mây, chiếu lên mặt đất đã bị cháy đen, giữa cảnh tượng đổ nát hoang tàn, lộ ra chút màu xanh vốn có của thực vật.(nhà bếp) hả?”Giọng nói của ma tu nọ bỗng im bặt.
*Ở đây thì nó chỉ tiếng thở dài.
“Một lòng sát phạt, là đạo của binh khí. Xét đến cùng thì kiếm tu chính là tu nên cái khác biệt giữa người và binh khí, cân bằng đạo của chính mình, âm dương cùng bổ trợ cho nhau, như thế mới là lẽ phải.” Lão chưởng môn bình tĩnh hòa nhã mà nói.
“Tu đạo tu đạo, vô luận là tu đạo nào, thì đừng quên, bản thân ngươi là người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.