Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 23: An tâm




Mỗi giây chờ đợi đều khiến An Vũ Hàng cảm thấy dài tựa như một thế kỷ, cậu nói không rõ tại sao bản thân lại để ý thái độ của sư huynh đến như vậy, nhưng cũng không có cách nào khiến trái tim mình bình tĩnh lại.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Cho nên?
An Vũ Hàng sửng sốt một chút, không ngờ sư huynh sẽ đáp lại cậu bằng hai chữ kia. Cho nên? Cậu cũng không biết…
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Cho nên tôi không nên dẫn cậu đi thăng cấp, hay là từ đây về sau không nói chuyện với cậu nữa?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không phải…
An Vũ Hàng nhanh chóng đánh chữ phủ nhận, đây là kết quả cậu không muốn nhất.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tôi chỉ cảm thấy sư huynh đối với tôi rất tốt, nếu tôi vẫn không nói rõ việc này, có chút có lỗi với anh. Như thể tôi đang lừa anh vậy.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tuy rằng Độc Lập nói cậu là sư muội, nhưng cậu chưa từng chính miệng nói mình là con gái, cho nên tôi cũng không cho rằng cậu lừa tôi.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Nói là nói như vậy, nhưng tôi cũng chưa nói rõ ràng tôi là nam…
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tôi dẫn cậu chơi, một mặt là bởi vì cậu là đồ đệ của Độc Lập, về phương diện khác, cũng là lí do quan trọng nhất, cậu không quấn người, cũng rất độc lập. Như vậy rất tốt.
An Vũ Hàng nhìn đánh giá sư huynh dành cho mình, cong cong khóe miệng, tiếp tục đánh chữ.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Là anh yêu cầu quá thấp.
Kỳ thật cậu không phải không thừa nhận, nhìn những lời này của sư huynh, cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Cậu nguyện ý nói cho tôi biết, tôi rất hài lòng, đây là sự thành thật của cậu. Nhưng cho dù ngay từ đầu cậu nói mình là nam, tôi cũng sẽ dẫn cậu, không có gì khác với hiện tại. Đây là cái duyên, không quan hệ đến chuyện khác.
An Vũ Hàng cong khóe môi, gặp được sư phụ và sư huynh, với cậu mà nói cũng là duyên phận khó có được.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư huynh, cám ơn anh. Tôi vốn là đến để thẳng thắn với anh, nhưng cảm giác càng như là anh đang an ủi tôi.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Cậu là sư đệ của tôi.
Ý cười của An Vũ Hàng càng sâu hơn.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Đúng vậy, cũng là một tay anh dẫn tôi.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Cho dù là nam hay nữ, cậu đều là Phượng Cô Ngâm. Bản thân không thẹn với lương tâm là được.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, tôi biết.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được, sư huynh ngủ ngon.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Ngủ ngon.
Sau khi An Vũ Hàng cho bạch xà và sư tử ăn no rồi, liền log-out.
Nói với sư huynh xong, cậu cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại. Cũng có lẽ bởi vì sư huynh đã đi làm, tiếp xúc rất nhiều thứ, cho nên đối với phương diện này cũng không xem trọng. Cũng chính bởi vì sư huynh không để ý, An Vũ Hàng mới có thể an tâm.
Đột nhiên, An Vũ Hàng cảm thấy hình như phân lượng của sư huynh ở trong lòng cậu so với cậu nghĩ còn quan trọng hơn…
“Ông làm sao vậy? Vừa rồi còn cười rất vui vẻ, hiện tại thì vẻ mặt trầm tư?” Thời Nhiễm hỏi.
An Vũ Hàng nhanh chóng xóa đi ý tưởng vừa rồi, đáp: “Không có gì, đột nhiên nhớ đến chút chuyện thôi.”
Thời Nhiễm cũng không hỏi nhiều, lại hỏi: “Nói với sư huynh ông rồi?”
“Nói rồi. Sư huynh không để ý.”
“Vậy là tốt rồi.” Thời Nhiễm chuyển lực chú ý về lại máy tính, nói rằng: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải làm thêm.”
“Ừ.” An Vũ Hàng lên tiếng.
Bởi vì bao chăn còn chưa giặt, An Vũ Hàng đành phải trước tiên đắp một lớp drap giường lên người, lại phủ cái chăn mới mua lên trên lớp drap giường, cậu không thích trực tiếp đắp chăn không có bao chăn, như vậy xem như miễn cưỡng có thể.
Ngày hôm sau An Vũ Hàng log-in, tin mật tán gẫu đầu tiên nhận được chính là đến từ sư phụ.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Tiểu Ngâm, Thiên Quyết nói cho tôi biết cậu là nam?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Phải. Xin lỗi sư phụ, tôi không nên giấu anh.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cũng không có gì, ngược lại tôi cảm thấy rất tốt, kinh hỉ ngoài ý muốn.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Kinh hỉ?
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Vi sư rốt cục có thể không cần băn khoăn mà sai cậu làm việc giúp vi sư rồi. Trước kia còn thấy không tiện lắm.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: …
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Như vầy, gần đây vi sư có chút thiếu cỏ cho ngựa, cậu có rảnh thì đi lấy giúp tôi nhé.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được…
Mặc dù bảo cậu làm việc, nhưng như vậy An Vũ Hàng càng cảm thấy an tâm hơn. Hơn nữa lấy chút cỏ ngựa cũng không mất công bao nhiêu, cậu vốn cũng định lấy một ít để dùng.
Sau khi sư phụ rời đi, Vi Vũ Yến Phi lại mật sang.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Có đó không?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Có.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Tôi nghe Thiên Quyết nói.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, xin lỗi…
Yến ca là tình duyên của sư huynh, sư huynh nói cho anh ấy biết cũng rất bình thường.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Này thì có là gì? Tôi cũng chơi acc nữ, cũng không nói cho mọi người biết tôi là nam, chỉ có người nhà biết mà thôi. Cậu có thể nói cho Thiên Quyết, chứng tỏ cậu xem chúng tôi là bạn bè, tôi rất vui.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, anh, sư huynh và sư phụ đều đối với tôi rất tốt, tôi cảm thấy bản thân hẳn phải nên thẳng thắn thì tốt hơn.
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Ừ. Tôi cảm thấy hai ta hẳn là sẽ có rất nhiều tiếng nói chung.
An Vũ Hàng cười khẽ đánh chữ.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Anh là nói chuyện nhân yêu?
『 Mật tán gẫu 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đúng.
An Vũ Hàng gửi sang một biểu tình khuôn mặt tươi cười, trong lòng cũng cảm thấy thân thiết hơn với Yên ca.
Sau khi sư huynh log-in cũng không nhắc đến chuyện này, vẫn giống như ngày thường cả nhóm tổ đội đi đánh chiến trường, lại cùng nhau làm nhiệm vụ hằng ngày khác. Trước khi An Vũ Hàng log-out vẫn không quên cho bạch xà và sư tử của mình ăn. Sư huynh vẫn như cũ khi nào rảnh liền cùng Vi Vũ Yến Phi, tuy rằng An Vũ Hàng không biết bọn họ đi làm cái gì. Sư phụ thì làm xong hằng ngày liền đến chủ thành luận bàn, ngược khắp toàn bộ người trong thành chủ.
Thứ hai, game có cập nhật, mãi đến giữa trưa mở hoàn thành. Lần update này chủ yếu là vì nhà phát hành cập nhật thời trang mới, một loại quần áo mùa đồng long xù đậm chất cổ phong, cảm giác đặc biệt sang quý. Thời trang mới chia thành 5 màu trắng, đỏ, xanh lam, xanh lục và tím, game thủ có thể dựa theo sở thích cá nhân mà lựa chọn, cập nhật cùng với quần áo thời trang còn có một kiểu tóc mới, đồ trang sức cũng là long xù, vừa lúc đồng bộ với quần áo.
An Vũ Hàng trước nay không thích mua đồ thời trang, chỉ một bộ quần áo đã tốn 299RMB, tóc giả định giá là 199RMB, đối với An Vũ Hàng mà nói, cái đó không khác gì giật tiền. Mà đại bộ phận đồ thời trang trong game đều là giá này, cậu tình nguyện dùng số tiền này đổi thành tiền trong game để mua trang bị, cũng không muốn tốn tiền cho thời trang. Nói thật một câu, bình thường cậu mua quần áo mặc đôi khi còn không cần tốn nhiều tiền như vậy.
Viên Gia rất thích bộ quần áo này, cho nên sau khi tan học trở về phòng, chuẩn bị mua một bộ màu sắc bắt mắt một chút. Địch Tư Húc muốn đi mua cái áo long, Thời Nhiễm đi cùng cậu ta, vừa lúc cũng có thể tham khảo một chút. An Vũ Hàng không muốn dạo phố, sau khi ăn cơm trưa xong vẫn theo lệ thường đến thư viện tự học.
Từ thư viện đi ra, sắc trời đã tối hẳn, An Vũ Hàng vừa tính toán xem đêm nay ăn cái gì, vừa đi về hướng quán ăn. Nhưng không đợi cậu đi qua bồn hoa trước cửa thư viện, một chiếc xe màu đen quen thuộc đã dừng trước mặt cậu.
Cửa ghế lái được mở ra từ bên trong, Kha Tuấn Hân đi xuống, vẫn như trước là ánh mắt mang theo ý cười thâm trầm, nhưng vẫn như trước là ánh mắt khiến An Vũ Hàng cảm thấy nguy hiểm.
“Gần đây thế nào?” Kha Tuấn Hân một bộ tự nhiên hỏi, tựa như bạn bè rất quen thuộc với An Vũ Hàng vậy, “Tôi gần đây có chút bận, không quan tâm em nhiều được.”
Tuy là nói vươn tay cũng không đánh khuôn mặt tươi cười, nhưng An Vũ Hàng thật lòng khó có thể cho anh ta sắc mặt hòa nhã.
“Anh có việc thì nói, không có việc thì để tôi đi.” An Vũ Hàng cũng lười khách khí với anh ta, lần trước cậu đã nhìn ra, nói chuyện lễ phép và tôn trọng với người này quả thực chính là đàn gảy tai trâu.
Kha Tuấn Hân cũng không giận, mỉm cười nói: “Tôi muốn mời em ăn cơm. Vị trí đã đặt sẵn rồi, lên xe đi.” Nói xong, Kha Tuấn Hân mở cửa ghế sau xe, mời An Vũ Hàng lên xe.
“Chúng ta không quen, tôi không có lý do gì cùng anh đi ăn cơm.” An Vũ Hàng cự tuyệt.
“Ăn cơm xong liền quen.”
“Không cần.” An Vũ Hàng xoay người muốn đi, nhưng không đợi cậu đi được vài bước, đã bị Kha Tuấn Hân một phen kéo trở về, không chút giải thích mà ôm lấy cậu.
“Mẹ nó, anh có bệnh à!” An Vũ Hàng dùng sức đẩy anh ta, nhưng khí lực không lớn bằng Kha Tuấn Hân, hoàn toàn tránh không được.
Tuy rằng vị trí của thư viện tương đối hẻo lánh, nhưng hiện tại đang là giờ cơm, sinh viên từ thư viện đi ra đến quán cơm có không ít, dĩ nhiên cũng đều chú ý đến tình hình bên này.
An Vũ Hàng tức giận đến mặt đỏ bừng, vùng vẫy ngày càng dùng sức. Kha Tuấn Hân căn bản không thèm để ý, trực tiếp đè cậu lên cửa xe, nói: “Chỉ là đi ăn bữa cơm, cũng không phải ăn em, em sợ cái gì?”
“Cút! Cách xa tôi ra!”
“Em nếu không nghe lời, tôi sẽ hôn em. Chỗ này nhiều người như vậy, em nói xem nếu tôi hôn em, có khi nào sang ngày mai, toàn bộ bạn học đều biết em là đồng tính luyến ái hay không?” Trong tươi cười của Kha Tuấn Hân mang theo vài phần tà khí.
Huyết sắc trên mặt An Vũ Hàng hoàn toàn biến mất, thân thể bắt đầu có chút cứng ngắc. Cậu không chút nghi ngờ Kha Tuấn Hân sẽ thật sự làm ra loại chuyện này, nếu anh ta thật sự làm vậy, cậu e là sẽ rất khó tiếp tục an tâm ở lại trường học. Phẫn nộ và sợ hãi đan xem chậm rãi bao phủ An Vũ Hàng, cậu đột nhiên dùng lực, ra sức rút bàn tay đang bị Kha Tuấn Hân nắm chặt ra, một quyền nện lên mặt Kha Tuấn Hân.
“Đi con mẹ anh, bệnh tâm thần!” An Vũ Hàng tức giận nói.
Gương mặt bị đánh nghiêng đi của Kha Tuấn Hân chậm rãi quay lại, An Vũ Hàng không muốn dây dưa với anh ta, nhân cơ hội liền không dám quay đầu mà chạy thẳng về phía ký túc xá. Kha Tuấn Hân dùng ngón cái lau khóe miệng bị đánh đến chảy máu, hai mắt tỏa ra hàn ý gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng chạy đi xa của An Vũ Hàng, tựa như hận không thể ăn sống nuốt tươi An Vũ Hàng vậy.
Chờ đến khi bóng dáng An Vũ Hàng biến mất trong tầm mắt của mình, Kha Tuấn Hân mới quay đầu, nhìn lướt qua nhóm người thoạt nhìn như không có việc gì, thực tế là đang trộm xem náo nhiệt. Những người đó sau khi nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Kha Tuấn Hân, cũng không dám ở lại lâu, sợ rước họa vào thân, liền vội vàng rời đi…
Một hơi chạy về phòng ngủ, An Vũ Hàng dùng sức đóng cửa lại, tựa vào cửa há mồm thở dốc. Thời Nhiễm còn chưa trở về, hai người còn lại trong phòng cũng không có đây, trong bóng đêm, An Vũ Hàng chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp và nhịp tim đập hỗn loạn của mình.
Cậu vốn tưởng rằng chỉ cần không để ý đến Kha Tuấn Hân thì sẽ không có việc gì, lại không ngờ rằng Kha Tuấn Hân cư nhiên vô sỉ như vậy. Đầu óc An Vũ Hàng có chút hỗn loạn, sau khi hô hấp vững vàng trở lại, hai chân mệt mỏi dần trở nên rõ ràng, An Vũ Hàng chậm rãi đi đến ghế ngồi xuống, cầm ly nước trên bàn ừng ực uống nước, trời mùa đông lạnh lẽo lại thêm nước lạnh không hề dễ chịu, nhưng An Vũ Hàng lại muốn mượn nó để khiến bản thân tỉnh táo lại, suy nghĩ biện pháp…
Sau khi Địch Tư Húc và Thời Nhiễm mua quần áo trở về, chuẩn bị đến gần đó ăn một bữa cơm rồi mới trở về trường học. Nhưng không đợi hai người gọi món ăn, điện thoại của Viên Gia liền gọi đến.
“A lô? Làm sao vậy?” Thời Nhiễm không chút để ý mà nhận điện thoại.
“Phắc, hai người mua về đây!” Viên Gia ở đầu kia điện thoại gào lên.
Thời Nhiễm sửng sốt một chút, hỏi: “Sao vậy? Cậu bị trộm acc?”
“Trộm cọng lông ấy, mau xem diễn đàn của trường đi!” Viên Gia lại gào.
Di động của Thời Nhiễm tuy rằng không bật loa ngoài, nhưng thanh âm của Viên Gia lớn như vậy, Địch Tư Húc ngồi bên cạnh cũng nghe rõ ràng. Lấy điện thoại di động ra lên diễn đàn của trường, chỉ thấy một dòng tiêu đề mà đỏ tươi nằm ở phía trên cùng cực nổi bậc —— Đồng tính luyến ái xuất hiện ở sân trường, phải chăn là sinh viên mới hệ Văn học!
Hết –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.