Sư Huynh, Help Me!!!

Chương 29:




Edit: Tường Vy
Beta: Nguyệt Nương
Cuối cùng cũng đã đến tối thứ sáu đầy đẹp đẽ rồi. Không biết từ khi nào, Tụ Tử Sam Sam đã có thói quen cùng Lạc Dương sư huynh làm nhiệm vụ Đại chiến, nhiệm vụ Mã Nguy Dịch và cả áp tiêu.
Có lẽ thời gian bọn họ online cũng không còn nhiều, nhìn qua cô còn tuởng họ làm cho Đảng sáng chín chiều năm(*). Nhiều khi thấy Ma Tinh và Lạc Dương sư huynh nói mấy chuyện đề tài về các chương trình rất cao thâm trong khung trò chuyện, Tụ Tử Sam Sam mặc định đưa bọn họ vào nhóm mấy người làm nghề IT, lập trình viên.
(*)Sáng chín chiều năm: sáng đi làm lúc 9h và chiều về lúc 17h.
Tụ Tử Sam Sam thấy góc phải phía trên màn hình thấy nhắc nhở có thư,cô trở về chỗ giao nhiệm vụ Đại chiến hằng ngày – Dương Châu, nhân tiện xem luôn thư được gửi đến. Cũng không biết từ khi nào, Tụ Tử Sam Sam vốn là dân Thành Đô đảng, đi theo Lạc Dương sư huynh nhiều quá, đã trở thành một kẻ theo Đảng Dương Châu.
Người gửi thư: Lạc Dương
Chủ đề thư:[ Giai hợp bính – Thực ]
Nội dung thư: Không có
Ở phía bên tay phải của phong thư, ngoại trừ một ít gia tăng bạo kích nội công, còn có một số đồ tăng căn cốt, và một số các loại đồ ăn vặt tăng trị liệu nữa.
[ Đội ngũ ] Tụ Tử Sam Sam: Cảm ơn đồ ăn của sư huynh gửi đến nha.
[ Đội ngũ ] Lạc Dương: Cảm ơn thấy xa cách lắm.
[ Đội ngũ ] Tụ Tử Sam Sam: Sư huynh, em đi ngủ trước đã, ngày mai phải dậy sớm.
[ Đội ngũ ] Lạc Dương: Ngủ ngon.
Thật ra, ngày mai Lạc Dương cũng phải dậy sớm.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Tụ San ăn vận đơn giản, đến tập hợp ở cửa công ty. Hôm nay có tổ chức dã ngoại, đến núi Đại Sơn đạp xe và tổ chức BBQ, xe của công ty là một chiếc xe bus du lịch hai tầng, Hiểu Hiểu giống như đã cùng bạn trai cô thỏa thuận trước, lúc xe buýt mở cửa, cô liền lôi kéo Nhạc Tụ San đi trước, đi thẳng lên phía trước tầng thứ 2 của xe bus.
Phong cảnh rất tốt, phía trước là một tấm kính. Nhạc Tụ San cũng rất tự giác ngồi ở dựa vào cửa sổ, làm cho Hiểu Hiểu có thể cùng bạn trai mình ngồi tương đối gần.
Các đồng nghiệp khác cũng lục tục lên xe. Một chàng trai cao to ngồi xuống ghế bên cạnh, còn vị trí sát cửa sổ phía bên kia vẫn trống không.
Hiểu Hiểu thấy bạn trai ngồi xuống rồi, cảm giác được bầu không khí quá im lặng, nên đột nhiên nghiêm mặt vỗ vỗ tay Nhạc Tụ San, giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp mới của tụi mình đó.”
Bạn trai cao to của Hiểu Hiểu bắt đầu giới thiệu:“Mình ở bên phòng Kế hoạch – Lộ Nguyên.”
Nhạc Tụ San cũng lễ phép vẫy vẫy tay:“Nhạc Tụ San.”
“Nhạc Tụ San? Việt Tú sơn(*)?” Lộ Nguyên cười nói,“Cậu có biết ở phòng mình có một cậu tên là Ngũ Dương không?” Lúc này Lộ Nguyên nhìn thấy Ngũ Dương vừa mới lên xe, đang tìm vị trí, liền vẫy tay hô: “A Dương…… Bên cạnh mình còn trống một ghế nè.”
(*)Việt Tú sơn: núi Việt Tú, một núi ở Trung Quốc, chữ Nhạc Tụ San đồng âm với chữ Việt Tú sơn.
“Nhạc Tụ San…… Ngũ Dương…… Việt Tú Sơn Ngũ Dương(*)…… Hai người mấy cậu quả nhiên có duyên phận ghê.” Lộ Nguyên cười nói.
(*)Việt Tú Sơn Ngũ Dương: Ngũ Dương là một ngọn núi nằm phía Tây núi Việt Tú
Duyên phận cái rắm! Cô không nghĩ mình với tên sao chổi này có duyên phận gì đâu!
Chỉ thấy sao chổi Ngũ Dương liếc mắt nhìn cô một cái rồi mỉm cười tiến đến ngồi ở ghế sát cửa sổ bên cạnh Lộ Nguyên. Nhạc Tụ San bắt đầu cảm thấy cả người đều không ổn.
Lần đầu tiên gặp hắn là lần bị nhốt trong thang máy, lần thứ hai gặp cũng bị nhốt trong thang máy, lần thứ ba là phòng giải khát không có nước, lần thứ tư gặp, hắn chỉ cần lướt ngang qua cánh cửa phòng Tài vụ là máy tính của cô chết máy ngay lập tức, tất cả báo biểu excel đều không giữ được, phải làm lại.
Tuy rằng lần này ở giữa có một cặp tình nhân nhỏ, nhưng giác quan thứ sáu của Nhạc Tụ San nói cho cô rằng, chắc chắn hôm nay sẽ gặp phải một việc xui xẻo gì đó!
Những đồng nghiệp báo tên đều đã lên xe, xe bus du lịch cũng đúng tám giờ rưỡi là chuyển bánh. Vì sợ say xe, khi nào Nhạc Tụ San cũng mở hé cửa sổ để thông khí. Bây giờ đang là mùa hè nóng bức, đêm hôm trước lại có bão áp suất thấp, ngồi ở ghế đầu của tầng hai xe bus, gió nhẹ nhàng luồn qua khe cửa mà thổi vào, Nhạc Tụ San cảm giác như chiếc xe lúc qua núi đang giảm tốc, dần dần cũn quên đi gã sao chổi kia.
Mà đôi tình nhân kia cũng nhỏ to trò chuyện với nhau mãi.
Xe đi suốt một giờ, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi, công viên cây xanh núi Đại Sơn.
Trước khi xuống xe, Hiểu Hiểu lại nói gì đó với bạn trai, sau đó thì chạy qua lôi kéo Nhạc Tụ San xuống xe.
Phòng Nhân sự phụ trách dặn dò, triển khai chương trình, mọi người đều đến khu bên cạnh thuê xe, sau đó dặn dò 11 địa điểm và nơi tổ chức BBQ. Hiểu Hiểu còn chưa nghe hết đã vội lôi Nhạc Tụ San đi thuê xe đạp ở chỗ bên cạnh công viên.
“Tụ San…… Hay là chúng ta đi thử xe đạp đôi đó đi! Mình ngồi ở đằng sau, không cần phải lo lái không được!” Hiểu Hiểu hơi hưng phấn.
Nhạc Tụ San cũng tán thành: “Được á!”
Hai người đưa tiền đặt cọc rồi lấy xe. Bởi vì cả hai đều thuộc loại có vóc dáng nhỏ nhắn lanh lợi, nên Nhạc Tụ San phải leo lên xe thử, nếu chân không chạm được đến mặt đất thì sẽ không có cảm giác an toàn. Cuối cùng, Nhạc Tụ San và Hiểu Hiểu nhất trí chọn một chiếc xe đạp đôi tương đối nhỏ.
“Xuất phát……” Hiểu Hiểu ngồi phía sau, hưng phấn chỉ huy.
“Đại tiểu thư cậu cũng để cho mình đạp với!” Nhạc Tụ San phải cố hết sức mới có thể làm xe đạp đi đến phía trước, khẳng định đây là do mấy năm vừa rồi không vận động, bây giờ thì căn bản cũng không nhúc nhích được.
Hai người ồn ồn ào ào đạp một vòng quanh núi Đại Sơn, vừa vặn cũng đi đến chỗ tập hợp như lời phòng Nhân sự. Nhạc Tụ San xuống xe dắt bộ, vừa dắt sang vừa thở hồng hộc.
“Tụ San cậu so với mình nhỏ hơn một tuổi, sao mà thân thể cũng giống như người già vậy.” Hiểu Hiểu than vãn.
“Cút đi! Chiều cậu thử đạp ở phía trước xem! Vừa lên sườn núi là cậu có còn đạp nữa đâu!” Nhạc Tụ San dựng lông lên, Nhưng mà quả thật là thể lực của cô so với lúc còn là học sinh thì kém hơn nhiều.
Nhạc Tụ San và Hiểu Hiểu dựng xe đạp đôi lên, rồi cả hai lại ồn ào đến điểm tập hợp giúp đỡ, chuẩn bị ly dĩa và đũa, đồ uống cũng chia đầy đủ. Nhạc Tụ San còn thử châm lửa, cô học đồng nghiệp bên cạnh, đem giấy báo, cây củi và than bày ra, làm cả tay và mặt đều lem nhem, nhưng chỉ thấy chút khói chứ chẳng có lửa.
Nhưng cô cũng không bỏ cuộc, lại còn chăm chỉ nghiên cứu, cô ngồi xổm trước lò nướng, không ngừng cho thêm giấy báo. Khói không ngừng bay ra làm cô sặc, đến nước mắt cũng chảy ra.
“Cần giúp một tay không?” Lúc này đột nhiên có một âm thanh đầy nam tính vang lên từ phía trên đỉnh đầu cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lên…
Cái quỷ gì! Tên sao chổi đây mà!
“Ờm…… Anh đến thử đi!” Nhạc Tụ San đem giấy báo nhét lung tung vào trong tay Ngũ Dương, đứng lên nhường chỗ, hơn nữa lui về phía sau ba bước.
Cùng bước làm, nhưng số báo trong tay Ngũ Dương rất nhanh đã bén vào than củi, Ngũ Dương xoa xoa hai bàn tay hơi bẩn, chỉ vào vòi nước cách đó không xa rồi nhìn Nhạc Tụ San mặt mũi lấm lem mà nói:“Bên kia có nước.”
“À à! Cám ơn.” Nhạc Tụ San nhanh chóng chạy đi, chỗ này không nên ở lâu.
Sau tất cả đồng nghiệp tụ họp, làm đồ nướng cũng sẽ chia từng phòng thành từng nhóm. Nhưng rất nhiều đồng nghiệp ai cũng tùy ý đổi chỗ nên bị trộn lẫn vào nhau. Vì chỉ có Hiểu Hiểu và Nhạc Tụ San là ở phòng Tài vụ, nên đành gộp chung bàn với phòng Kế hoạch.
Nhạc Tụ San bắt tay vào làm cánh gà, ai oán nghĩ, sao lại có nghiệt duyên gì đó giữa cô với kẻ sao chổi này vậy!
Ngoại trừ sao chổi Ngũ Dương, bạn trai của Hiểu Hiểu – Lộ Nguyên, phòng Kế hoạch còn có ba nam đồng nghiệp. Trong số đó có một người ngồi bên cạnh cô không ngừng nói chuyện, thậm chí mỗi khi hắn nói đến cao trào còn đụng phải cánh tay của Nhạc Tụ San.
Như vậy làm cho Nhạc Tụ San đang ăn chân gà cảm thấy rất ngại, cô không thích người không quen vô tình chạm vào tay cô như vậy.
Chuyện này làm cho bao nhiêu thứ mật đường như cánh gà, cà tím nước giấy bạc, dạ dày giòn, cá mực nướng và đủ loại thịt mà cô vốn yêu thích cũng không làm cô thèm ăn.
Người vốn có thể ăn thêm ba trăm cái cánh gà như cô, lại đành bảo đi rửa tay mà rời khỏi chỗ. Sau khi đã rửa tay, nhìn một hàng xe đạp mà mấy đồng nghiệp đã thuê, cô nghĩ ra vài chuyện.
“Lộ Nguyên……” Cô nhớ rõ Hiểu Hiểu bạn trai tên, gọi,“Cho mình mượn xe đạp của cậu nha, nhỡ thuê cái xe đạp đôi to quá, đến chỗ đường nhỏ cũng quay xe không được.”
Cô lấy xe đạp của Lộ Nguyên đi, nghĩa là chiếc xe đạp đôi đó thuộc về Hiểu Hiểu và Lộ Nguyên rồi.
Nhạc Tụ San cô quả nhiên là đồng đội như thần, chuyên bày ra mấy loại chuyện thâm sâu như này.
“Ờ ờ! Cậu cứ lấy đi đi!” Lộ Nguyên không nghĩ nhiều lắm, hắn vẫn đang cùng Hiểu Hiểu ăn đồ nướng, nhưng Hiểu Hiểu thì len lén gửi cho cô một ánh mắt đầy cảm tạ.
Nhạc Tụ San cầm cái ba lô nhỏ của mình, leo lên xe đạp một người của Lộ Nguyên rồi xuất phát. Đi xe này rồi cô mới thấy không vui tí nào, bởi vì xe đạp của Lộ Nguyên rất cao!!! Cô phải nhón chân mới miễn cưỡng được một chân chạm đất, thậm chí đến cả xuống dốc cô cũng không dám đi.
Đến chỗ quay xe, Nhạc Tụ San mơ mơ hồ hồ cảm thấy được hình ảnh của tên sao chổi đâu đây. Chỉ mới sơ ý một lát, thiếu chút nữa là đã đụng phải một cậu bé đang chạy nhảy ở phía trước, Nhạc Tụ San khẩn trương phanh xe lại.
Cuối cùng để tránh đụng phải cậu bé này, cô chỉ có thể quẹo đầu xe, tông phải cột đá bên cạnh.
“Á….. Đau quá!!!!!!” Nhạc Tụ San nắm lấy chân, cả cô lẫn chiếc xe đều ngã ở trên cột đá. Vì cẳng chân bị đập lên cột đá, rồi lại bị cái xe đạp đè lên, nên không chỉ bị bầm mà có nhiều chỗ còn bị trầy da.
Nhạc Tụ San cô thật sự muốn chửi thề! Sao chổi quả nhiên là sao chổi!
Lúc này, bố mẹ của cậu bé vội chạy tới xem cô, giúp cô dựng xe đạp đang nằm trên người cô lên. Lúc vừa định nâng Nhạc Tụ San dậy, thì ở đằng sau cô có một hơi thở ấm áp áp lại, rắn chắc nâng cô dậy.
Nhạc Tụ San đang định nói lời cảm ơn, quay đầu lại thấy là Ngũ Dương, liền có hơi mất tự nhiên nói:“Cám ơn……” Cô định tránh sự giúp đỡ của sao chổi, nhưng là động tác cũng không dám quá lớn.
“Thật ngại quá!” Bố mẹ của cậu bé nói với Nhạc Tụ San.
Nhạc Tụ San khoát tay, chuyện này cô cũng có phần không đúng:“Không có việc gì không có việc gì, cũng tại cháu không chú ý nhiều, may mắn là không tông phải người.”
Ngũ Dương nhìn về phía ghế dựa phía xa, đỡ Nhạc Tụ San đi qua.
Hắn lấy từ trong ba lô một chai nước suối chưa mở, khăn tay, định rửa sơ qua miệng vết thương cho Nhạc Tụ San, tuy rằng thoạt nhìn thì phần bị thương rất rộng, nhưng mà phần da bị tróc cũng không nhiều, chủ yếu là mấy vết bầm nhìn có vẻ nghiêm trọng.
Nhạc Tụ San ngượng ngùng cầm lấy nước khoáng và khăn tay trong tay hắn, hơn nữa còn lễ phép nói cám ơn.
Ngũ Dương cũng không khăng khăng giữ lấy, giúp Nhạc Tụ San đẩy xe đạp, nói:“Nhìn cô như vậy cũng không đạp được, hay là để tôi trả lại hộ cô?”
“Đây là xe đạp của Lộ Nguyên……” Nhạc Tụ San nói.
“Tôi biết rồi.” Ngũ Dương thấy cô không có ý kiến gì, nên một tay đạp xe của mình, một tay kéo xe đạp của Lộ Nguyên, dọc theo đại lộ mà rời đi. Dù sao thì chỗ này cũng cách điểm thuê xe đạp khá xa.
“Ôi chao……” Nhìn bóng Ngũ Dương đi xa, Nhạc Tụ San mới hậu tri hậu giác mình bị vứt lại ở chỗ này, nhưng thực ra thì cũng may mắn là gặp được sao chổi, nếu không cô còn phải vất vả dẫn xe đạp về.
Dù sao trước nay cũng chỉ nhốt mình ở nhà, đã rất lâu rồi không có gần gũi với thiên nhiên, chờ một lát nữa cô sẽ gọi Hiểu Hiểu đến đây đón mình. Cũng còn phải để thời gian cho bọn họ xây dựng thế giới của hai người nữa, nếu không thì lãng phí kế sách mà cô bày ra rồi.
Mưa tháng 8 quả nhiên bảo đến là đến, bảo xoay chuyển là sẽ xoay chuyển.
Nhạc Tụ San ngồi ở hàng ghế trên đại lộ, nhìn du khách qua lại ngày càng vắng, sắc trời lại càng lúc càng tối, cô lại không mang đồ che mưa. Nhạc Tụ San không thể ngồi đó đợi chết, cô đứng lên thử xem có thể chịu đựng được cảm giác đau lúc đi bộ không.
Cà nhắc cà nhắc đi mãi, cũng chưa đi được bao xa…
Ngũ Dương đã rời đi, lúc này lại đạp xe quay trở lại bên cạnh chỗ cô, chỉ chỉ ghế sau nói:“Lên đi, tôi chở cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.