Không biết ta tỉnh lại vì nước mắt của chính mình, hay là bị đánh thức bởi động tĩnh lúc Cảnh Húc sư huynh luống cuống đứng dậy. Ta bọc mình trong chăn không thể động đậy, phải gọi Cảnh Húc sư huynh vẫn đang phát rồ mấy lần thì mới khiến huynh ấy lia mắt về phía mình được.
Nếu không phải bây giờ không cười nổi, thì ta thực sự rất muốn ôm bụng cười rũ rượi.
Cảnh Húc sư huynh dịu dàng như ngọc, đã bao giờ chật vật thế này đâu.
Ta mấp máy môi, giọng lại hơi thều thào. Mỗi ngày thức giấc ta đều như thế, ta không để bụng cho lắm, lại cố gắng nói mấy lần với huynh ấy: “Đỡ muội dậy.”
Huynh ấy rốt cuộc cũng hiểu ta đang nói gì, cực miễn cưỡng vươn tay về phía ta, đỡ cả ta lẫn chăn lên.
Ta chống một tay lên mặt đất, thở một lúc rồi mới nói với huynh ấy: “Cảnh Húc sư huynh, huynh chớ hoảng loạn…”
Còn rầy rà thêm lát nữa, ta sợ huynh ấy sẽ dùng ba thước lụa trắng treo cổ mình lên để chứng minh tấm thân trong sạch mất.
“Sao muội lại ngủ ở chỗ ta?”
Huynh ấy rốt cuộc cũng tạm thời thôi nóng nảy, chịu nói chuyện với ta.
Ta nhớ lại từng cảnh tượng trong giấc mộng, trái tim vẫn được bao trong hơi ấm, bất giác ngẩng mặt cười với huynh ấy.
Huynh ấy lại nhảy ra rõ xa như gặp phải ma.
Ta rằng: “Cảnh Húc sư huynh, huynh có bằng lòng đính hôn với muội không?”
Cảnh Húc như bị sét đánh, ngẩn người hồi lâu rồi mới đột nhiên giận tím mặt, “Hoang đường, hoang đường, sao cô có thể đối xử với Tinh Trầm như thế!”
Giọng ta nhỏ, sợ huynh ấy nghe không rõ. Ta đợi huynh ấy thôi la lối thì mới chậm rãi nói: “Muội kể chuyện này cho huynh nghe, nghe xong huynh hẵng quyết định có muốn đính hôn với muội không nhé…”
Nhân gian chậm rãi đón chào nắng mới, xua đi sương giá của mùa Đông.
Ta nằm nghiêng dưới một gốc đào ngoài tẩm điện của Cảnh Húc sư huynh. Một lớp thảm rất dày bằng lông cáo bạc được trải trên trường kỷ, ta bọc áo choàng lông chồn tuyết trên người, ngẩng đầu là có thể thấy tán hoa đào tươi tắn, và bầu trời xanh thẳm trên rặng đào.
Ta cúi xuống, nhìn hàng chữ quen thuộc trên giấy viết thư, “Sao ta nóng lòng về nhà quá chừng… Vì muội mà ta bỗng nảy sinh suy nghĩ tham sống sợ chết….”
Rốt cuộc huynh đã trải qua hiểm cảnh gì, thì mới có thể nảy sinh suy nghĩ tham sống sợ chết kia chứ…
Tiếng bước chân vọng vào từ ngoài vườn, ta cất bức thư mình đang cầm đi, cẩn thận đặt nó trong chiếc hộp bằng gỗ long não bên cạnh mình.
Trong hộp có một chồng thư rất dày, mỗi một lá đều được ta đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Đọc mãi, nỗi nhớ nhung đã hóa thành gần quê lòng phấp phỏng, ta thậm chí còn mong chàng trở về muộn hơn, chậm hơn chút nữa hẵng về, tốt nhất là nên trở về vào thời khắc ta nhắm mắt xuôi tay.
Nếu vậy, tất cả phiền não đều không còn liên quan đến ta nữa…
Tiếng bước chân dần tới gần hơn, một bóng hình nhanh nhẹn hoạt bát xuất hiện ở cổng viện.
Ta nhìn người tới, nở nụ cười từ tận đáy lòng.
“Sư tỷ…”
Ta đỡ gối ngồi dậy, cười nói: “Tỷ đến rồi ạ.”
Từ khi quen Mạn Mạn sư tỷ đến giờ, tỷ ấy như một người con gái được mùa Xuân chung tình, bất cứ lúc nào cũng mang theo ánh nắng và hương thơm khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Sư tỷ bước nhanh tới trước giường ta, ban đầu biểu cảm của tỷ ấy như mưa gió sắp tới, ngay trong khoảnh khắc lại gần, sát khí trên mặt sư tỷ chợt tan đi hết, chuyển thành vẻ lo lắng kinh ngạc.
“Phinh Phinh, sao sắc mặt muội lại tệ thế này?”
Sư tỷ hoảng hốt hết hồn nâng mặt ta lên, ngón tay bỗng run rẩy như phải bỏng.
“Sao lại lạnh thế này?”
Tỷ ấy túm tay ta, ánh mắt dừng trên đầu ngón tay tái xanh của ta, vội vàng ấp tay ta trong tay mình để chà xát.
Sư tỷ nghi hoặc hỏi ta: “Muội lạnh lắm đúng không?”
Ta gật đầu, “Mấy hôm nay không biết tại sao mặc bao nhiêu áo mà vẫn thấy lạnh.”
Ánh mắt của sư tỷ lại dừng trên chiếc áo choàng bằng lông chồn tuyết của ta, tỷ ấy lẩm bẩm: “Thời tiết nào rồi, mà muội còn khoác áo lông chồn…”
Ta nhìn bộ váy mỏng màu hồng cánh sen tỷ ấy đang mặc, cười nói: “Đẹp quá ta ơi…”
Sư tỷ đặt mông ngồi lên giường, lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ muội trúng phải hàn độc gì, sao lại sợ lạnh như vậy?”
Ta lắc đầu, “Chắc là mấy nay ăn uống không điều độ, vài hôm nữa là khỏi thôi ạ.”
Sư tỷ nghi ngờ nhìn ta chằm chằm một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Ta không hiểu…”
Ta biết rõ còn cố hỏi, “Sư tỷ có gì không hiểu ạ?”
Mạn Mạn sư tỷ hỏi thẳng thừng: “Chuyện giữa muội và Cảnh Húc sư huynh là sao thế?”
Ta cúi đầu vỗ phẳng nếp gấp trên tà váy, nói nhẹ tênh: “Chính là chuyện mà lần đó tỷ tự tai nghe mắt thấy đó thôi.”
Sư tỷ hơi nóng nảy kéo cánh tay ta, vừa bối rối vừa âu lo hỏi: “Vậy tại sao chuyện giữa muội và Tinh Trầm sư huynh lại thành ra thế này?”
Đầu ngón tay ta chợt cứng đờ trên tà váy rủ như dòng nước chảy, bình thản thờ ơ nói: “Muội và huynh ấy vốn không có gì…”
Ta cúi đầu nhìn những hoa văn tinh xảo trên tà váy màu xanh khói, mặt ngang cũng dày ken khó đếm, mặt dọc cũng đan chặt vô vàn.
Thật ra là có gì đó…
Tuy rằng chỉ ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn…
Mạn Mạn sư tỷ hơi bực, cáu bẳn nói: “Muội như biến thành người khác rồi ấy, chẳng chịu kể gì với ta.”
Ta sợ tỷ ấy lờ ta đi, vội chuẩn bị tinh thần giải thích: “Sư tỷ, tỷ còn nhớ chiếc gương nhỏ bói nhân duyên kia không?”
Mạn Mạn sư tỷ lặng đi, ngay sau đó lại nhẹ nhàng gật đầu.
Ta cười nhạt nói: “Nhân duyên của tỷ chính là Tễ Nguyệt sư huynh… Sư tỷ cảm thấy gương này bói có chuẩn không ạ?”
Mạn Mạn sư tỷ không lên tiếng, mặt lại dần ửng đỏ.
Ta chậm rãi nói: “Hôm đó sư tỷ cũng thấy muội bói ra ai mà…”
Lúc ấy chỉ cảm thấy hoang đường, hiện giờ mới biết là số mệnh…
Ta yên lặng nghĩ thầm…
Sư tỷ đi chưa bao lâu, Cảnh Húc sư huynh đã quay về từ điện Chính Vụ, mặt còn có vẻ hơi hậm hực.
Huynh ấy thấy ta vẫn ngồi dưới cây, thì bảo gió nổi lên rồi, nên về phòng thôi.
Ta gật đầu, chậm rãi đứng dậy.
Cảnh Húc sư huynh thấy thế thì tính đỡ ta, nhưng ta lại xua tay với huynh ấy, ý bảo mình tự đi được.
Huynh ấy đã điều tất cả người hầu trong tiểu viện này đi, để tiện nói chuyện với ta, cũng cốt đề phòng tai mắt của đế hậu. Dù gì sức khỏe của ta ngày một suy kiệt nhanh hơn, sợ đông người lại phức tạp, dễ lan truyền lời gì đấy không nên đến tai đế hậu.
Cho nên rất nhiều chuyện huynh ấy bắt buộc phải tự làm.
Tuy ta hiểu rõ chung quy sẽ có ngày mình phải dựa dẫm vào huynh ấy, để huynh ấy săn sóc hết những chuyện lớn nhỏ hằng ngày, nhưng ta vẫn hy vọng những ngày tháng ấy có thể đến muộn hơn…
Và kết thúc sớm hơn…
Huynh ấy đứng chờ ta trước thềm, ánh mắt dịu dàng ấm áp.
Ta cố gắng bước từng bước một trong màn hoa rụng rực rỡ.
Ta nhìn người huynh trưởng dịu dàng như ngọc, tư thái thần tiên an nhàn trước thềm ngọc, lòng bỗng trào dâng cảm xúc.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại giao phó quãng đời còn lại của bản thân cho một người thế này…
Cũng chưa bao giờ ngờ tới vì cùng một người, mà giữa ta và huynh ấy lại sinh ra một mối ràng buộc kỳ quặc và vững chắc như vậy…
Quả nhiên nếu không đi tới cuối đường đời, thì không thể biết được còn điều ngạc nhiên gì đang chờ mình ở phía trước.
Hoa đào bay tới trước thềm ngọc, chỉ còn hai ba bậc nữa thôi…
Huynh ấy và ta chậm rãi sóng vai bên nhau.
Ta nói: “Cảnh Húc sư huynh, sao hôm nay sắc mặt huynh lại không vui thế ạ?”
Huynh ấy rằng: “Không biết mẫu hậu đã dùng thủ đoạn gì, mà hôm nay Cửu Trùng Thiên toàn đồn đãi rồng chầu của ta là chuyển thế của rồng thần thượng cổ. Ngày xưa bà ấy giữ kín không tiết lộ để an toàn, nhưng nay thần thú tá mệnh của ba hoàng tử đã xuất hiện cả, nên tới lúc cho ta kế vị. Bởi vậy bà thông báo việc này với các chư tiên. Tấu chương ta viết mấy hôm trước đã bị bà loại bỏ, những người can gián mà ta âm thầm sắp xếp cũng bị bà tìm cớ để xử lý…”
Ta nói từ tận đáy lòng, “Mẫu hậu của huynh, là một người rất lợi hại…”
Hàng lông mày tuấn tú nhã nhặn của Cảnh Húc nhăn tít lại, “Còn một lời đồn nữa, ngấm ngầm ám chỉ Tinh Trầm bị thượng thần Phong Lăng mê hoặc, có quan hệ thân cận với thượng thần Phong Lăng…”
Ta chết lặng, bà ta còn chuẩn bị xong cả cái cớ để sau này thanh lý môn hộ rồi đây…
Cảnh Húc sư huynh chua xót nói: “Hôm nay ở trên điện, ta không thể kìm được cơn giận, nên đã chống đối bà ấy trước các tiên gia, nói bà ấy… toàn bịa linh tinh… Mẫu hậu trách cứ đuổi ta ra khỏi đại điện, cũng không cho phép ta tham gia quản lý chính vụ nữa…”
Ta lo lắng sốt ruột nhìn huynh ấy, trong lòng hơi oán trách sự thiếu kiên nhẫn của huynh ấy.
Cảnh Húc có vẻ đã nhận ra nỗi bực dọc trong lòng ta, huynh ấy áy náy nói: “Lỗi tại ta hết, sau này ta sẽ không l0 mãng như vậy nữa…”
Ta gật đầu, đi vào tẩm điện với huynh ấy.
Thời tiết ấm dần, nhưng tẩm điện của Cảnh Húc vẫn đốt địa long, góc nào cũng ấm áp như đầu Hạ. Ta ngồi đấm chân trên chiếc trường kỷ trải áo lông chồn, thầm cảm kích sự săn sóc cẩn thận của huynh ấy.
(Địa long: vị thuốc giun đất, dùng chiết xuất trong ruột hoặc giun khô.)
Ta thật sự rất sợ lạnh.
Chưa nói được mấy câu với Cảnh Húc sư huynh, những tiếng bước chân lại sôi nổi vang lên bên ngoài, có vẻ rất nhiều người đang đi tới.
Cảnh Húc sư huynh bước nhanh đến trước cửa điện, ta ngồi trên trường kỷ không đứng dậy, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa.
Hai tốp người hầu nối đuôi đi vào sân, mấy người dẫn đầu đều bưng một cái khay nhỏ phủ vải nhung đen nhánh, đống trang sức châu báu lộng lẫy trên khay nhìn cực kỳ bắt mắt dưới ánh mặt trời.
Hàng người rất dài đằng sau đều là hai người cùng khiêng một cái rương khắc hoa, dải lụa đỏ thắm thắt thành tú cầu buộc trên từng rương, trông vô cùng vui mắt.
Nữ quan đi đầu cung kính vái chào Cảnh Húc, đứng dậy cười nói: “Đế hậu lệnh riêng cho tiểu tiên mang sính lễ đính hôn tới cho Phinh Phinh tiên tử, và cả trang sức để đeo vào lễ đính hôn ngày mai nữa.”
Nàng ta vẫy tay ra sau, hai tiên nữ thanh tú cúi đầu đi ra, ngoan ngoãn quỳ xuống trước bậc thềm.
Nữ quan nói với Cảnh Húc sư huynh: “Đế hậu cố ý sai hai tỳ nữ này ở lại đây hôm nay, sáng mai sẽ rửa mặt chải đầu trang điểm cho Phinh Phinh tiên tử ạ.”
Cảnh Húc gật đầu, không nói gì cả, chỉ tránh người khỏi cửa.
Nữ quan bèn chỉ huy đám người hầu mang từng hòm xiềng trang sức vào trong điện.
Ta đã quỳ dưới đất từ lâu, cung kính nghênh đón phần thưởng đế hậu ban cho.
Nữ quan và cả đám tiên nga người hầu đều đã vào điện. Ai nấy đều cung kính, nhưng rồi lại lén lút quan sát ta. Có người nhòm ngó ta với vẻ tò mò, có kẻ lại cực kỳ hâm mộ nhìn ta, có người khinh thường, cũng có kẻ u oán.
Ta chỉ cười hiền lành ngoan ngoãn.
Chắc hẳn những lời đồn liên quan đến ta trong cung Tử Vi phải loạn xị bát nháo lắm. Một tiên nữ có lai lịch không rõ, chẳng biết đã dùng kỹ xảo ti tiện gì để trèo lên giường Cảnh Húc điện hạ, còn rùm beng tới tận chỗ đế hậu. Cảnh Húc điện hạ xưa nay đoan chính quy củ đã gặp chuyện này bao giờ đâu? Rơi vào đường cùng, ngài đành phải chịu trách nhiệm cho trót với cô tiên nữ nọ.
Nghe nói hôm ấy ruột gan Cảnh Húc điện hạ rối loạn lắm, ngài hiển nhiên không có bất cứ cảm tình ái mộ gì với tiên nữ kia. Hiềm một nỗi thủ đoạn của cô tiên nữ đó cao không lường được, còn dỗ ngọt được cả đế hậu. Đế hậu vừa mở miệng vàng, là bắt Cảnh Húc điện hạ phải lập tức cưới tiên nữ kia ngay.
Cảnh Húc điện hạ đương nhiên vô cùng ấm ức không cam lòng, nên chỉ đồng ý tạm thời đính hôn với ả tiên nữ ấy. Đế hậu đành nhượng bộ một bước, cho Cảnh Húc điện hạ ba tháng thư thả, ba tháng sau sẽ phải thành hôn.
Trên chín phương trời, chẳng biết vào giờ phút này đã có bao nhiêu tiên nữ đang bóp cổ tay thở dài. Người tình khó với trong mộng đã bị kẻ khác nẫng tay trên mất rồi. Nếu biết trước chỉ cần đơn giản như thế, nào phải chờ đến khi ả tiên nữ kia thình lình xuất hiện…
Ta nhìn đống châu báu vật quý đầy phòng, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, hơi ngơ ngẩn.
Nghĩ đến ánh mắt tan tành mộng đẹp của đế hậu trong thời khắc ấy, lòng ta vẫn không khỏi lấy làm mừng thầm.
Đế hậu những tưởng thật sự đã có chuyện gì xảy ra giữa ta và Cảnh Húc, nhưng ta lại lén nói với bà ta, bản thân chỉ muốn ở lại bên Cảnh Húc điện hạ, nên mới bất đắc dĩ dùng đến hạ sách này. Thật ra tiểu nữ vẫn còn tấm thân trong sạch, xin đế hậu ngàn lần đừng nghi ngờ phẩm hạnh của tiểu nữ. Tiểu nữ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn chờ tới ngày đại hôn thì mới làm chuyện phòng the với điện hạ ạ…
Vào khoảnh khắc ấy, biểu cảm của đế hậu thực sự xuất sắc lắm thay…
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, hai tiểu tiên nga đã gọi ta dậy.
Nước sạch rửa mặt mũi, cao thơm thoa đôi gò.
Ta yên lặng ngồi trước gương đồng, ngoan ngoãn để mặc hai tiểu tiên nga đùa nghịch.
Người trong gương có đôi gò má hốc hác, mặt trắng nhách như ma. Ban đầu ta còn không nhận ra đó là chính mình…
Tiểu tiên nga mặc váy lụa màu xanh ngọc bích vừa thoa phấn lên má ta, vừa cẩn trọng nói: “Làn da của tiên tử mịn như mỡ đông, chỉ là hơi tái thôi ạ…”
Ta cười nói: “Xin phiền bàn tay màu nhiệm của tỷ tỷ, cứu vãn bàn thua này cho ta.”
Tiểu tiên nga thấy ta có vẻ hiền hoà, thì dần dà không còn căng thẳng như lúc mới đến nữa. Hai người vừa nói vừa cười bận rộn vây quanh ta, bảo rằng lâu rồi cung Tử Vi không được náo nhiệt thế này.
Bỗng dưng ta lại nhớ tới hai cô cáo con ở núi Không Tang, và cả người bạn tốt Tiểu Thất của ta nữa.
Khi nhớ về họ, tim ta lại nhói đau, đôi mắt cũng không khỏi ươn ướt.
Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, rồi sẽ lại có lúc chợt nghĩ sang chuyện khác. Suy nghĩ bay xa dần, nỗi buồn sẽ chậm rãi phai đi.
Ngày xưa ta cho rằng mình đã xem nhẹ dũng khí đối diện với vui buồn tan hợp của bản thân, bởi vì bất kể từng trải qua nỗi bi thương ngẫm lại còn kinh nào, ta vẫn có thể lau sạch nước mắt, tiếp tục tiến về phía trước.
Đến giờ ta mới hiểu, bởi vì nỗi bi thương ấy không phải là bi thương khi mất đi người mình yêu sâu đậm, nên mới không khắc cốt là bao.
Nếu như người ta mất đi là sư huynh…
Thì cuộc đời ta sẽ không biết phải đi đâu về đâu nữa…
Than ốc kẻ mày, son yến bôi môi*.
Sơn móng đỏ tươi, trâm rung** xanh biếc.
Người trong gương dần trở nên tươi tắn hơn.
Nhờ sự giúp đỡ cẩn thận của hai tiên nga, ta đứng dậy, cởi chiếc áo trong trắng muốt, cởi cả áo ngoài trắng tinh, mặc một chiếc váy đỏ thạch lựu bằng lụa mỏng như làn khói lan, khoác áo ngoài trắng xanh thêu mây gấm, đeo thắt lưng như ý bằng ngọc bích, dải ngọc minh nguyệt*** rủ bên mai.
Đến khi trang điểm ăn vận chỉnh tề xong xuôi thì trời đã sáng bảnh, ta chậm rãi bước đến trước cửa sổ, nhìn lên tầng không xanh lam xa xôi.
Thư của sư huynh đến trễ hai ngày...
Ta thản nhiên nghĩ.
[HẾT CHƯƠNG 90]
*Than ốc kẻ mày, son yến bôi môi: Thiển ốc đại, đạm yến chi. Xuất phát từ bài Nguyễn Lang Quy của Âu Dương Tu thời nhà Tống. Ốc đại là một loại than màu xanh đen được nghiền từ vỏ ốc để vẽ lông mày. Yến chi là một loại thuốc màu đỏ tươi để bôi mặt, bôi môi.
**Trâm rung: dịch thoáng từ bộ diêu, một loại trang sức trâm cài nhưng có các dải bằng ngọc hoặc bạc vàng rủ xuống, khi bước đi sẽ rung qua rung lại, nên gọi là bộ diêu – rung rinh theo bước.
***Ngọc minh nguyệt: là ngọc dạ quang màu xanh lá. Ngọc bích như ý là một món đồ phong thủy trừ tà lấy may.
- -----oOo------