Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 9:




Ta đang suy nghĩ rất lung, thì chợt nghe thấy tiếng ly cốc đập vào nhau. Ta sợ quá nhảy phắt dậy, quay lại thì thấy một thiếu niên mặc bộ áo ngủ trắng muốt đang nằm trên mặt đất, ly cốc nước trà đổ vỡ tung tóe bên cạnh hắn ta.
Ta vội chạy đến bên cạnh hắn, đưa tay tính đỡ hắn dậy, hắn lại bóp cổ ta.
“Nhổ ra cho ta…”
Sắc mặt hắn tái mét trông thấy mà sợ, yếu xìu như kẻ sắp chết.
“Nhổ… nhổ cái gì…”
Ta sắp tắt thở tới nơi vì bị hắn bóp cổ, hai cái chân ngắn ngủn đá bình bịch vào cổ tay gầy nhưng rắn chắc của hắn.
“Nội đan của ta, ngươi giả vờ giả vịt gì nữa.”
Hắn thều thào như sắp đứt cước, nhưng vẫn không quên quát ta.
“Không… Không có…”
Oan thấu trời xanh á, ta nuốt nội đan của hắn bao giờ.
Mặt mũi thiếu niên nọ thanh tú, nhưng biểu cảm lại như Diêm La sống, trông rất kiểu chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ta. Ta thật sự sắp nghẹt thở. Thôi toi, mình sẽ bị tên điên này b0p chân mất.
Ta bắt đầu giãy giụa điên cuồng, thiếu niên kia đã yếu lắm rồi, bị ta tay đấm chân đá, hắn cực chẳng đã, phải thả lỏng tay ra.
Ta vừa rơi xuống đất là lăng lông lốc sợ sệt trốn khỏi thiếu niên kia, hoảng loạn tìm cửa ra.
Thiếu niên đằng sau vươn tay về hướng ta, như thể tính nhào tới: “Quay lại, ngươi quay lại đây cho ta.”
Ta chạy đến cạnh cửa, nhìn hắn lần cuối. Lần này bổn bình may mắn thoát được cửa tử, ông trời có mắt, thương tình giúp ta. Lúc ra ngoài ta nhất định sẽ tìm một cái miếu, đốt mấy nén hương bái lạy cảm ơn.
Không ngờ, ta còn chưa kịp ôm tấm lòng cảm kích đi ra khỏi cửa, thì tiếng sấm chát chúa đã nổ vang bên tai. Ngay sau đó, một tia sét rạch căn phòng bổ xuống, còn nhằm thẳng về hướng ta.
Trời xanh ơi, ngài có tai không thế, ban nãy con còn tính đốt hương lạy tạ ngài đấy, mà sao ngài nói trở mặt là trở mặt liền vậy?
Ta né được tia chớp kia trong gang tấc, ai ngờ nó không chịu bỏ cuộc, đuổi theo đít ta, lại bổ xuống lần nữa.
Ta đành phải nhấc chân chạy như điên. Lúc tông cửa xông ra ngoài ta còn không quên liếc nhìn thiếu niên đang nằm dưới đất. Hình như hắn đang ngây ra vì sợ trước cảnh này, nghẹn họng trố mắt nhìn theo bóng ta chạy như gió cuốn, bị sét đuổi đằng sau, còn quên cả chửi bậy…
Ta không có lòng đâu mà ngắm nhìn hoa cỏ núi đá xung quanh, vừa chạy trối chết như điên vừa tuôn nước mắt ròng ròng. Thương thay ta chỉ mới có được linh thức, vậy mà lại sắp bị những tia sét trời giáng đánh thành bột mịn.
Cao xanh ơi, con chỉ là một yêu tinh bình nhỏ xíu vừa mới thành hình, còn chưa nhớ ra cha mẹ mình là ai, chưa hề làm chuyện ác độc hại đời gì, cũng chưa từng mơ ước hão huyền được liệt vào hàng ngũ thần tiên. Ngài muốn giáng sét, thì trong rừng sâu núi linh có nhiều kẻ tu tiên đang háo hức mong được ngài giáng sét lắm. Sao ngài nỡ bổ sét vào con?
Sấm sét đằng sau bốc lửa phừng phừng, bổ ba tia điện về phía ta. Ta lơ là không tránh kịp, bị ba tia sét bổ thẳng vào người.
Ta chỉ cảm thấy cơn đau nhói lên khi lửa đỏ đốt tim mình, thiêu cháy lục phủ ngũ tạng. Ta gào lên thảm thiết. Bỗng dưng ngọn lửa xoáy tròn như lốc bắn lên, ánh sáng lấp lánh cuồn cuộn quanh người ta, tựa như có vô số vòng lửa đang bay múa, tạo thành quầng sáng lộng lẫy giữa bầu trời đêm thoáng đãng.
Ta giãy giụa vươn tay ra, nhưng lại không tìm thấy cái tay bụ bẫm của mình, thay vào đó là hai bàn tay nhỏ thon dài trắng như tuyết. Ta vươn tay ra quờ quạng giữa đám lửa điện bắt mắt, còn kéo xuống được một đám mây.
Vạt áo trắng muốt tung bay phần phật trong gió, tà váy múa may như bươm bướm vỗ cánh. Ta hoảng sợ s0 soạng mặt mũi người ngợm, không thấy cái bụng béo tròn múp míp, khuôn mặt bầu bầu đáng yêu của mình đâu. Ta chạm vào gương mặt người ấm áp xinh xẻo bằng đôi tay ngọc mảnh khảnh xa lạ…
Chuyện gì thế này, sao mình lại bị ba tia sét trời giáng đánh thành hình người?
Ta cúi đầu, eo mảnh như liễu, tà váy thướt tha. Ta đứng trên một đụn mây, đón gió xung quanh, như một nàng tiên yểu điệu.
Chờ đã, chẳng lẽ mình phi thăng rồi?
Thoát khỏi xác phàm, bay lên làm tiên?
Thế thì lại khó tin quá. Ta lập tức phủ định ý nghĩ hoang đường này của bản thân.
Tới tận lúc bay là là xuống bằng mây, ta hẵng còn hốt hoảng. Ta tìm một dòng suối trong, soi mình kế mặt nước mấy hôm, ngắm tới khi gương mặt người xinh xắn trong nước trở nên quen thuộc như từng bắt gặp trong quá khứ, ta mới dần dà nửa tin nửa ngờ chuyện hoang đường này.
Hình như, chắc là, có lẽ, có khả năng ta đã thành tiên thật rồi.
Thành tiên vốn là một chuyện đáng mừng, nhất là với kiểu yêu quái còn chẳng có sức ngồi thiền như ta, nhảy một bước vút qua các mức tu hành khổ cực như Luyện Khí, Trúc Cơ, Tích Cốc, Xuất Khiếu…, chuyển thẳng qua Độ Kiếp rồi phi thăng luôn, quả thật là nằm mát lên tiên. Đúng ra ta phải phấn khởi lắm, nhưng nỗi nghi hoặc trong lòng quá đậm đặc, ta chẳng thấy mừng vui được là bao.
(Luyện Khí, Trúc Cơ, Tích Cốc, Xuất Khiếu, v.v. là các giai đoạn của tu tiên. Luyện khí là luyện hóa linh khí trời đất thành của mình để cường hóa bản thân. Trúc Cơ là cấu trúc lại cơ thể, bồi đắp để có các nguyên tố. Tích Cốc là không ăn ngũ cốc, đồ ăn nói chung, bỏ tạp chất trần, chuyển qua dùng linh khí thanh tịnh thay thế. Xuất Khiếu là linh hồn rời khỏi thân thể. Ngoài ra còn có các kỳ khác như Kim Đan (tích được một viên đan trong người), Nguyên Anh (kim đan hóa thành hình một đứa trẻ trong bụng), Hóa Thần, v.v.)
Ta bay từ trên trời xuống nhân gian hơn một tháng, nhưng không dám phô trương, chỉ lang thang trong núi thẳm rừng già, mong tìm được người thuộc giới tu tiên để hỏi về nhân quả.
Hôm nay ta đang rửa mặt rửa chân bên bờ suối, vui đùa nghịch nước thì thấy một người đàn ông cũng rửa mặt cách đó không xa. Từ khi thoát xác thành tiên, hóa thành hình người, ta chưa từng giao tiếp với ai bao giờ. Ta không hỏi thấy háo hức, bèn đi tới bắt chuyện với y.
Nhìn dáng điệu cử chỉ từ xa, người đàn ông nọ có vẻ là kiểu ôn tồn lễ độ. Đến gần ta mới thấy tướng mạo y cũng vô cùng đẹp đẽ, mặt trắng ngần, hàng lông mày mảnh dài xếch lên theo thái dương, nhưng lại không có vẻ sắc bén. Người này trông không luống tuổi, nhưng hai bên tóc mai lại bạc trắng như sương. Chân mày bên trái có một nốt ruồi son như ẩn như hiện, càng tôn lên vẻ độc đáo cho bề ngoài của y.
Dù chưa trò chuyện với ai bao giờ, nhưng ta vẫn biết mấy điều trong giao tiếp: “Huynh đài gì ơi, có duyên trăm dặm mới gặp nhau, đi lướt ngang qua chớ bỏ lỡ, chi bằng ta làm bạn đi.”
Người đàn ông nọ ngồi xổm bên dòng suối, thấy ta đi tới từ đằng xa. Ban đầu y chỉ ngẩng lên nhìn ta với bộ mặt không cảm xúc, nhưng khi ta bắt chuyện với y, y bỗng nhướng mày, nở nụ cười với ta, cười vô cùng thoải mái.
Ta thấy lúc cười mắt y cong lên, vừa ấm áp lại xen chút nghịch ngợm, bỗng dưng thấy vui trong lòng, vô thức có thiện cảm với y hơn.
Người đàn ông cười một lúc lâu, rồi mới đứng dậy đáp lễ với ta: “Được tiên tử để mắt, tại hạ cầu còn chẳng được.”
“Ngài có thể nhận ra ta là thần tiên ư?”
Ta vốn định khoe khéo với y, nào ngờ y liếc một cái đã nhận ra rồi, làm ta mừng rỡ bất ngờ không biết phải làm sao.
“Cô nương thanh thoát như tiên như mây, không vương hạt bụi, vừa nhìn đã biết không phải là kẻ trần tục.”
Lòng ta mừng quá đỗi, không ngờ người bạn đầu tiên trong đời của mình lại là đấng tri kỷ.
“Huynh đài tinh mắt ghê.”
Ta bày tỏ lời từ đáy lòng với y.
Người đàn ông kia nghe ta nói vậy, lại thoải mái nở nụ cười.
“Xin hỏi danh thơm của tiên tử?”
Y vừa cười vừa thỉnh giáo ta.
Ta đang vui vẻ cười với y, nghe tới đây thì chợt thấy xấu hổ. Ta âm thầm oán trách bản thân, chơi Đông dạo Tây hơn tháng ròng mà còn chưa đặt được tên cho mình. Nếu y biết được, chẳng phải sẽ xem thường ta sao.
Nhưng ta chỉ biết hình dạng thật của mình là một chiếc bình, thời gian gấp gáp thế này, có gõ thủng đầu cũng chẳng bịa ra được cái tên nào điên đảo chúng sinh.
“Bình… Bình…”
Ta ngượng ngùng ngập ngừng lên tiếng.
Ai ngờ người đàn ông kia nghe vậy, mắt lại sáng lên: “Phinh phinh niểu niểu thập tam dư, Đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ, tên hay, tên hay.”
(Hai câu đầu trong bài Tặng Biệt Kỳ 1 của Đỗ Mục. Bản dịch của Mailang như sau: “Vừa quá mười ba đẹp dịu dàng, Như nhành đậu khấu tháng hai sang. Gió xuân mươi dặm Dương Châu thổi, Rèm cuốn không ai sánh được nàng.” Chữ Phinh 娉 nghĩa là người con gái đẹp, đồng âm với chữ Bình 瓶 là cái bình, cái chai. Link đọc thơ và xem giải nghĩa:.)
Ta nghe thế, đôi mắt cũng sáng ngời, hai chữ Phinh Phinh đúng là đẹp gớm đẹp ghê. Không ngờ hôm nay mình lại bén duyên tài tình như thế, tình cờ gặp được tri kỷ, tình cờ có được tên hay.
“Vậy xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài ạ?”
Y đã hỏi ta, nên ta khách khí hỏi lại y.
“Gọi ta là A Phụ là được.”
Khóe miệng y hơi nhếch lên, cười vô cùng nghịch ngợm.
“A Phụ…”
Ta chần chờ, không rõ tại sao, ta cứ có cảm giác mình đang bị người ta trêu chọc.
Y thấy ta ngẩn ngơ, thì cười bổ sung thêm một câu: “Phụ trong ‘phụ lòng’ ấy.”
(Từ đầu tiên mà nhân vật A Phụ nói là 父 Phụ, nghĩa là cha. Còn sau đấy mới sửa lại thành 负 Phụ, nghĩa là bỏ cuộc, thua. Cả 2 từ này đều đọc là Fù. A Phụ là cách gọi thân mật của con dành cho bố, nhân vật này đang lừa Phinh Phinh gọi mình là bố.)
Ta hổ thẹn ghê, rõ là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, ta vội moi hết ruột gan tìm câu thơ hay để khen y: “Người trượng nghĩa hay thuộc phường đồ tể, kẻ phụ lòng thường là bậc văn chương, tên hay, tên hay.”
(Trượng nghĩa mỗi tòng đồ cẩu bối, Phụ tâm đa thị độc thư nhân: câu đối nổi tiếng của Tào Học Thuyên thời Minh; trượng nghĩa phần nhiều là từ tầng lớp đồ tể, phụ lòng đều là người đọc sách; Giết lợn bị cho là nghề bần tiện nhưng cũng có anh hùng từ đó mà ra (Kinh Kha), Đám nho sinh chữ nghĩa lại chuyên màn lên quan là ruồng bỏ vợ quê nhà.)
Vẻ mặt quái lạ của A Phụ cuối cùng biến thành nụ cười vô cùng vui vẻ.
“Tên hay, ha ha, tên hay.”
Ở nơi thung vắng suối lặng, tiếng cười sang sảng của A Phụ như ngọn gió thổi qua, khiến vô số loài chim giật mình.
Sau khi lưu luyến chia tay với A Phụ, ta đi theo đường y chỉ, men theo hướng Đông quanh co khúc khuỷu.
A Phụ là người có kiến thức quảng đại, chắc hẳn cũng là thần tiên. Có điều ta hỏi y mấy lần, y lại không trả lời, ta đoán y đang khiêm tốn với ta.
A Phụ nói, trên vùng nước phía Đông, có núi tiên Lưu Ba, đấy là chỗ tốt cho ta tới.
Ta hỏi y vì sao núi tiên Lưu Ba lại là chỗ tốt.
A Phụ bèn hỏi lại ta có biết những môn phái trên các núi thường làm gì không.
Ta đáp đương nhiên họ đều tu tiên vấn đạo.
A Phụ bảo núi tiên Lưu Ba ẩn trong vùng nước phía Đông, là nơi cho các thần tiên tu hành, nói dễ hiểu hơn, đấy là trường của thần tiên.
Ta bỗng cảm thấy khó hiểu, đã là thần tiên rồi mà còn phải đến trường ư, vậy ta phi thăng làm gì?
A Phụ lại cười nói, đương nhiên không phải ai cũng cần đi học. Nhưng thần tiên cũng sinh con mà, những thần tiên nít vừa chào đời đã có tiên căn, tiên tịch kia tất nhiên cũng phải đi học. Ngày lạnh nhất mùa Đông đến trường, ngày nóng nhất mùa Hè học chữ. Núi sách có đường, biển học vô bờ mà.”
(Núi sách có đường, biển học vô bờ: câu đầy đủ là: “Thư sơn hữu lộ cần vi kính, Học hải vô nhai khổ tác chu“. Tạm dịch: “Núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra đường ấy; Biển học vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công”.)
Ta vừa nghe một nùi sách vở học hành là đã thấy đầu đau nhâm nhẩm. Ta nghĩ bụng chắc mình không kham nổi việc học đâu.
Ta hỏi A Phụ, trên núi tiên Lưu Ba toàn là những người đẻ ra đã có tiên căn, vậy hạng không căn không cơ như ta làm sao có thể được người ta nhận vào trường.
A Phụ phản đối. Y nói trên núi tiên Lưu Ba không chỉ có những thần tiên trời sinh đã nằm trong danh sách tiên tịch, mà họ còn nhận cả những thần tiên nhỏ mới thoát xác phi thăng. Những thần tiên nhỏ này phần nhiều đều có linh căn sâu đậm, tiên duyên rất dày.
Ta thầm cân nhắc trong lòng, cái loại bị trời giáng ba tia sét chém thành thần tiên như ta, tiên duyên ắt hẳn còn phải dày hơn tường thành.
Vì thế ta vui vẻ đi về hướng vùng nước phía Đông.
[HẾT CHƯƠNG 9]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.