Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chương 64:




Ta vốn tưởng rằng lần này mình với A Phụ lại chỉ có một đoạn duyên tụ duyên tán ngắn ngủi, nhưng không ngờ A Phụ còn cùng đường với bọn ta, vì thế chúng ta vui vẻ kết bạn đi chung.
Đương nhiên, chỉ có ta và A Phụ là vui mừng thôi, Tinh Trầm gắt gỏng mấy hôm liền.
Thật ra cũng không thể đổ hết cho cái tính cáu kỉnh khó ưa không dễ hòa hợp với người khác của Tinh Trầm, A Phụ quả thực rất lắm mồm. Mỗi ngày, nhờ có tiếng lải nhải của y đỡ đần, mà đến ta trông còn có vẻ nhã nhặn lịch sự hơn nhiều. Người cao ngạo kiêu căng như Tinh Trầm phải chịu tiếng ồn này ngày ngày, quả thực không dễ dàng chút nào.
Ngoại trừ lảm nhảm, A Phụ còn một tật xấu nữa là mê rượu như mạng. Nhưng sức khỏe của y lại không chống chọi được, uống nhiều rượu là hay ho khan, đôi lúc còn ho ra cả máu.
Lão này đi đến đâu là hành nghề y cứu người đến đấy, vậy mà lại chẳng quan tâm đến sức khỏe của chính mình tẹo nào.
Y mặc kệ bản thân, nên ta phải quan tâm thay y. Dọc đường, không ít lần ta kèn cựa với y vì chuyện y nốc rượu, cũng không thiếu lúc phải đấu trí đấu dũng với y vì một ngụm rượu. Mỗi lần tức xì khói vì lão già lọc lõi này, chỉ muốn chia đôi hai ngả với y, tiếng gọi “con gái ơi” của y lại châm ngòi ý chí chiến đấu của ta, giúp ta tiếp tục liều mạng với hắn vì một bầu rượu.
Nhưng nhờ có A Phụ đồng hành, ta mới thấy yên tâm hơn nhiều. Dọc đường thấy bàn tay màu nhiệm của y cứu được bao nhiêu mạng người, có y ở đây, ta không cần ngày ngày lo lắng đề phòng cho sức khỏe của Tinh Trầm nữa.
Ở với nhau lâu, ta cũng nhận ra rằng, tuy ngoài miệng A Phụ nói năng linh tinh chẳng ra làm sao, nhưng trong lòng y lại vô cùng tinh tế. Dù quãng đường có vất vả thế nào, dù y có mỏi mệt vì phải thăm bệnh mỗi ngày ra sao, chỉ cần hôm nay sắc mặt Tinh Trầm hơi ốm yếu một tí, là y nhất định sẽ túm Tinh Trầm lại châm cho mấy kim.
Mới đầu Tinh Trầm còn không cảm kích mấy, cực kỳ cáu kỉnh với việc cứ hở tí là A Phụ lại cắm kim vào người hắn, nên ta với A Phụ luôn phải hợp lực đuổi bắt chặn đường thì mới đè hắn xuống được. Lâu dần, Tinh Trầm cũng chấp nhận số phận nghe theo sự sắp đặt của y.
Điều khiến ta cực kỳ vui sướng chính là, A Phụ gần như dùng hết thời gian rảnh rỗi mỗi ngày để nghiên cứu luồng linh lực bất thường trong người Tinh Trầm, như thể con ma ốm Tinh Trầm chính là một thử thách hiếm có khó tìm trong kiếp hành nghề y của y, thổi bùng ý chí chiến đấu hừng hực để trui rèn y thuật của y.
Bình thường cứ nói được ba câu là Tinh Trầm lại gây gổ với A Phụ, nhưng chỉ riêng chuyện linh lực, là hắn nghe A Phụ răm rắp.
Linh lực của người đàn bà kia đang chảy trong cơ thể hắn, chỉ cần nhớ tới chuyện này là ta đã cảm thấy lưng như kim chích, chứ đừng nói đến hắn.
Ta nghĩ bụng nếu lúc ấy hắn tỉnh táo, chắc hẳn hắn sẽ thà chết chứ không nhận tí tẹo bố thí nào từ người đàn bà nọ, huống chi sự bố thí này chưa chắc đã là lòng tốt.
Chắc chắn hắn đang hy vọng A Phụ có thể nghĩ ra cách gì đó, giúp hắn thoát khỏi sự trói buộc tra tấn về cả linh hồn lẫn máu thịt này…
Hôm nay trời đất cực kỳ âm u, một đám mây dày ken giăng kín trên đỉnh đầu. Đi giữa sườn núi, dường như chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào mây đen.
Ta chỉ vào một ngọn núi cao hiểm trở nguy nga đằng xa, tặc lưỡi bảo lạ, “Mọi người nhìn kìa, ngọn núi hiểm đằng kia trông như một thanh kiếm đâm thẳng vào thung lũng vậy…”
Tinh Trầm nhìn theo hướng tay ta chỉ, cũng nói: “Đúng là giống một thanh gươm thật.”
Ta lại chỉ vào một cái rãnh sâu hoắm trên ngọn núi dốc ngược đó: “Quá giống ấy chứ, hai người xem, trên thân kiếm còn có một rãnh thoát máu sâu, đến cả kẽ nứt trên rãnh máu cũng chứa toàn đá đỏ chu sa, đúng là một thanh gươm sắc điêu luyện giữa đất trời.”
(Rãnh thông máu/rãnh thoát máu trên vũ khí)
Tinh Trầm đột nhiên quay đầu hỏi A Phụ: “Lẽ nào nơi đây là địa phận của núi Vu?”
A Phụ nhìn ngọn núi dốc cực kỳ giống thanh gươm ở đằng xa, gương mặt khá bình thản thờ ơ, y gật đầu nói: “Đến địa phận núi Vu rồi đấy.”
Tinh Trầm ngẫm ngợi nói: “Ngọn núi kia, không phải giống thanh gươm sắc do trời đất tạc thành đâu, mà núi đấy vốn là một thanh gươm thật đó.”
Ta há hốc miệng, vội vàng hỏi: “Tại sao, tại sao lại là gươm ạ?”
Tinh Trầm lưỡng lự một thoáng, ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Thật ra ta cũng chưa tận mắt thấy bao giờ, nhưng chẳng có ai trên Thiên giới là không biết chuyện xảy ra ở núi Vu năm đó cả, ta được nghe kể từ bé nên đã thuộc rồi. Nếu đây là địa phận núi Vu, thì ngọn núi này chắc hẳn là thanh gươm đó.”
Ta tò mò hỏi: “Gươm nào cơ ạ?”
Tinh Trầm hỏi ta: “Còn nhớ trận chiến núi Vu mà ta kể cho muội nghe không?”
Ta gật đầu, đương nhiên là nhớ rồi, đấy là câu chuyện ly kỳ bi thảm nhất mà ta từng được nghe trong đời mà.
Tinh Trầm nhìn vách đá lởm chởm cao chót vót kia, chậm rãi nói: “Nơi này chắc hẳn là chỗ lập thủ đô của mạch núi Vu đã biến mất ngày xưa, cũng từng là một chốn phồn hoa tích tụ anh linh trải dài mười dặm. Món Thần Khí mà khi ấy thượng thần Phong Lăng dùng để tiêu diệt mạch núi Vu chính là thanh gươm này.”
Ta kinh ngạc tới độ không biết phải nói gì. Không ngờ vùng đất khỉ ho cò gáy hôm nay, lại là di tích của trận chiến núi Vu thảm khốc đã đi vào thiên cổ năm ấy…
Tinh Trầm chỉ vào đỉnh núi lạnh lẽo cô liêu kia: “Sau này ta nghe phụ hoàng ta kể, thượng thần Phong Lăng gọi thanh gươm này là Oán Tăng. Vào thời khắc Oán Tăng rời vỏ, trời đất co rúm lại. Gươm treo trên bầu trời núi Vu, máu tươi của những xác chết ở khắp núi non đất bằng đều bay ngược lên, ào ạt nhập vào rãnh thoát máu tỏa khí hàn lạnh lẽo của Oán Tăng. Mọi người còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, ngàn vạn thanh trường kiếm đã xé tầng không lao xuống. Lưỡi kiếm như mọc một đôi mắt ác độc, đâm vào ngực tất cả sinh vật chỉ trong nháy mắt, thật sự đến cả con muỗi cũng không tha…”
Giọng nói trầm thấp của hắn bị thổi tới miền xa xăm, khiến câu chuyện hắn đang kể càng thêm phần buồn bã thổn thức như mây trắng ngàn năm.
“Sau đấy thanh gươm này đổ ập xuống núi, hóa thành một vách đá cao vạn trượng. Con suối còn sót lại giữa khe nứt của vách đá đỏ quạch như màu máu suốt trăm năm đầu tiên, đó chính là máu tươi đã nhập vào trong rãnh thoát máu của gươm. Về sau suối dần khô cạn, nên trở thành dáng vẻ hôm nay.”
Ta thổn thức nói: “Thảm thật đấy…”
Ta ngoái đầu lại nhìn A Phụ, tò mò tại sao cái miệng khoái lảm nhảm của y lại đột nhiên ngừng nghỉ, gặp kỳ quan thiên cổ thế này mà y vẫn có thể bình tĩnh như thế
“A Phụ, ngày xưa ngài từng nhìn thấy ngọn núi này bao giờ chưa?”
Ta tò mò hỏi.
A Phụ chậm rãi gật đầu, “Rồi đấy…”
Y vừa dứt lời, gió bỗng nổi lên từ thung lũng trống không, khiến lá vàng khắp núi bay xuống rào rào. Ta bỗng nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề, như thể vọng lại từ vách đá sâu hoắm cực giống thanh gươm ở đối diện.
Ta vội hỏi họ: “Mọi người có nghe thấy không?”
Tinh Trầm nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”
Ta chỉ vào vách núi nói: “Hình như có ai vừa thở dài ở đấy.”
Khóe môi Tinh Trầm cong lên thành nụ cười, “Sao muội không kể với ta từ sớm là muội có đôi tai nghe được ngàn dặm xa.”
Ta cứng họng, “Cũng đúng, xa xôi như thế, dù thật sự có người thở dài ở phía đó, muội cũng chẳng nghe được.”
A Phụ đứng đằng sau chúng ta, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Y vừa dứt lời, đường núi dưới chân chúng ta đột nhiên rung lắc dữ dội, đá trên vách núi đồng loạt lăn xuống. Vách núi cao nhất trước mặt bỗng động đậy, như thanh gươm bị người ta rút lên khỏi đất bùn, sắp được thấy ánh mặt trời lần nữa tới nơi.
A Phụ đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu: “Đi thôi.”
Nói đoạn, y vung tay áo dài. Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, đảo mắt một cái đã thấy mình ở trên mây. Không ngờ ngoại trừ y thuật cao minh, tiên lực của A Phụ cũng khác hẳn người thường. Hiếm khi y nghiêm túc như vậy, khí thế lạnh lẽo thấu xương tỏa ra quanh người y gần như biến y thành một kẻ khác hẳn với mọi ngày, chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Ta cúi đầu nhìn xuống, lại thấy một thành trì khổng lồ mọc lên giữa vùng núi non trùng điệp của núi Vu. Ta vốn tưởng đó là tàn tích hoang phế của núi Vu ngày xưa, nhưng khi quan sát cẩn thận, ta lại thấy tòa thành này nguy nga khí phái. Lầu vũ điện các trong thành chi chít như sao trên trời, nhà trúc nối nhau san sát, còn có những phố lớn ngõ nhỏ ngang dọc đan xen, um tùm như mạng nhện. Một phần của thành trì tập trung ở thung lũng được núi non trùng điệp vây quanh, một bộ phận khác thì rải rác trên triền núi nhấp nhô kéo dài. Đứng trên đụn mây quan sát từ xa, nơi này tựa như một miền địa đàng giữa mây và núi.
Đáng tiếc thứ lượn lờ quanh miền địa đàng này không phải tiên khí, mà là yêu khí ngút trời.
Ta tò mò hỏi: “A Phụ, sao nơi này lại có luồng yêu khí mạnh mẽ như thế ạ?”
A Phụ đáp: “Nơi đây là 72 Trại Yêu Quái danh tiếng lẫy lừng, đương nhiên yêu khí phải tận trời rồi.”
Ta chợt hiểu ra, nói: “Chẳng lẽ là 72 Trại Yêu Quái mà chúng ta nghe thấy dọc đường ư?”
A Phụ gật đầu.
Thảo nào đi dọc đường mấy hôm nay, ta luôn nghe thấy mấy chữ 72 Trại. Ta bỗng trợn tròn mắt hỏi: “Vậy thượng thần Phong Lăng thật sự ở đây ạ?”
A Phụ cười nói: “Tính tới dập đầu với sư tổ mấy đứa hả?”
Chẳng rõ vì sao, cứ nhắc tới sư tổ là lão này luôn nói với giọng điệu châm chọc mỉa mai.
Ta lười ăn thua với y, chỉ mong mau chóng tìm hiểu xem những lời ngồi lê đôi mách ta nghe ven đường có đúng hay không. Suốt quãng đường này, ta đã nghe vô số lời đồn thổi về hành tung của thượng thần Phong Lăng, lời đồn nghe nhiều nhất là ngài ấy đã được mời tới 72 Trại, trở thành lão tổ tông của đám ma đầu.
Nhưng mà, hình như có chỗ nào ấy sai sai thì phải. Ta chỉ vào tòa thành, hỏi: “Nơi đó chẳng phải là phế tích của mạch núi Vu sao, sao lại thành 72 Trại?”
Tinh Trầm giải thích: “Sau khi thượng thần Phong Lăng tiêu diệt mạch núi Vu, nơi đây đã biến thành chỗ có âm khí nặng nhất bốn bể tám cõi. Từ đó trở đi không còn dân cư sinh sống nữa, dần dần trở thành địa bàn tranh đoạt của ma tu và yêu tu. 72 Trại cũng từ đó mà nên. Người ngoài giới gọi chung những trại yêu quái khu ma quỷ lớn nhỏ ở nơi này là 72 Trại. Trong những sơn trại này, có trại quan hệ tốt với nhau, có trại đấu đá loạn cào cào, ba ngày hai trận gây nhau ngươi chết ta sống. Chẳng ai có thể lên làm thủ lĩnh quy phục tất thảy. Nghe nói lần này thượng thần Phong Lăng tới đây tọa trấn, 72 Yêu Vương còn muốn cùng bái ngài ấy làm lão tổ tông, cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần.”
Ta nghe vậy thì lấy làm hụt hẫng lắm, “Sư huynh, không phải huynh đã nói hầu hết những lời đồn chúng ta nghe thấy dọc đường đều là giả sao?”
A Phụ cười ha hả xen mồm: “Giả thì làm sao, mà thật thì làm sao chứ.”
Ta buột miệng ngay không thèm nghĩ ngợi: “Nếu là giả, thì kẻ ấy đã lấy tên sư tổ ra làm trò bịp bợm phá hỏng thanh danh của sư tổ ta, chúng ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Còn nếu là thật…”
Ta phát hiện mình hơi bí từ, “Nếu là thật thì… Ta… Ta sẽ kể với sư phụ ta vậy…”
A Phụ phì cười, “Coi cái gan của cô kìa…”
Tinh Trầm đứng bên cạnh đột nhiên hỏi: “Con đường này đã thông tới núi Vu, thì chắc chắn phải đi rất lâu mới đến hướng Nam, không phải đường chúng ta nhất thiết phải đi qua nếu muốn đến đế đô. Tại sao ông lại đưa chúng ta tới đây?”
A Phụ mỉm cười nói, “Thằng nhóc khôn lỏi, chuyện tí tẹo này mà cũng để bụng. Không phải là đi lòng vòng một tí thôi sao, cùng lắm chỉ trì hoãn hành trình của mấy đứa dăm ba bữa thôi mà.”
Bấy giờ ta mới biết A Phụ cố ý đi vòng qua đây, vì thế tò mò hỏi: “A Phụ, ngài tới đây làm gì, chẳng lẽ ngoài miệng ngài nói chẳng báu bở gì sư tổ ta, nhưng thật ra trong lòng cũng muốn được diện kiến dung nhan thật của ngài ấy sao?”
A Phụ lắc đầu, “Ta đang tìm một người, có lẽ hắn sẽ đi qua đây. Nếu đi vòng không xa lắm thì tạt qua cũng được, tiện đường tới thử vận may chút.”
Ta tò mò hỏi: “A Phụ, người ngài đang tìm là ai thế ạ?”
A Phụ ngẫm nghĩ, đáp một câu không đầu không đuôi: “Cái này… Ta cũng không rõ lắm…”
Ta suýt bật cười vì tức, “Chính ngài muốn tìm người ta, sao ngài lại không rõ?”
A Phụ cười khổ, “Ta có quen biết người này đâu, chỉ là có một dạo bị hắn quấy rầy tới nỗi không ngủ ngon nổi, nên quyết định đi tìm hắn thôi.”
Ta vẫn chẳng hiểu ra sao cả, “Nếu hắn có thể quấy nhiễu cả giấc ngủ của ngài, sao ngài lại không biết hắn được?”
Mặt A Phụ tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Ta cũng không hiểu sao hắn lại làm được. Lâu lâu hắn lại lẩm bà lẩm bẩm linh tinh, chẳng rõ hắn lầm rầm từ xó xỉnh nào, tiếng vọng tới tai ta đứt quãng, phiền lắm luôn…”
Ta càng nghe càng cảm thấy thú vị, “Chẳng lẽ có người truyền âm ngàn dặm tới cho ngài? Nhưng nếu đã không quen biết, thì sao còn gửi lời tới ngài nhỉ? Người đó nói gì ạ, có từng nhắc đến tên hắn là gì không?”
A Phụ thở dài, “Nghe không rõ lắm, hình như tên là Không gì đó, luôn van xin ta cứu hắn…”
Ta cười nói: “A Phụ, chẳng lẽ có người cung phụng ngài như Bồ Tát, ngày ngày thắp hương dập đầu với ngài, năm rộng tháng dài ngài mới nghe thấy lời cầu khấn. Ngài mau nói đi, rốt cuộc ngài là đại thần cao quý gì, sao còn gạt chúng ta.”
A Phụ cười tít mắt, “Con gái, con cũng lạy cha đi, cha đảm bảo sẽ gả con cho một tấm chồng như ý.”
Tinh Trầm thấy chúng ta càng nói càng lạc đề, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Chúng ta có thể tùy ý vào trại yêu quái này sao?”
A Phụ lập tức móc ra vài thứ lông xù từ áo choàng. Ta nhìn chúng thật kỹ, hóa ra đấy là mấy đôi tai thỏ. A Phụ nhặt bừa một đôi tai thỏ đeo lên đầu, yêu khí loáng thoáng lập tức tỏa ra từ ấn đường, tiên khí toàn thân bị che lấp hết.
Ta nhìn đăm đăm, bắt chước y chọn một đôi tai thỏ xù xù đeo lên đầu. A Phụ kêu lên cực khoa trương: “Đáng yêu đáng yêu đó, lát nữa cha mua cho con một sọt củ cải để nhai nhé.”
Ta kéo kéo tay áo Tinh Trầm hỏi hắn: “Sư huynh, huynh lựa một đôi đi, muội đeo cho huynh nè.”
Huyệt thái dương của Tinh Trầm giần giật, miễn cưỡng duỗi tay bốc một đôi lên.
Ta túm đôi tai thỏ từ tay hắn, nhón chân đeo lên đầu giúp hắn, sau đó nhìn hắn, suýt bật cười thành tiếng.
Đôi tai thỏ lông xù lập tức biến khuôn mặt lạnh tanh của hắn thành lúng ta lúng túmg, quả thực trông đáng yêu chết lên được.
Tinh Trầm lườm ta rất dễ thương, ta vội nín cười nhìn qua chỗ khác, miễn cưỡng ép ý nghĩ xằng bậy muốn nuôi sư huynh của mình như nuôi thú cưng xuống…
[HẾT CHƯƠNG 64]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.