Sứ Giả Của Thần Chết

Chương 1: Lời mở đầu




Perho, Phần Lan
Cuộc họp diễn ra trong một cabin tiện nghi, chịu được thời tiết trong một vùng rừng núi hẻo lánh cách Helsinki độ 200 dặm. Các thành viên Cánh TâycủaUỷ ban đã đến một cách kín đáo vào những thời điểm cách quãng không đồng đều. Họ đến từ tám quốc gia khác nhau, nhưng chuyến viếng thămcủahọ đã được một bộ trưởng kỳ cựu ở Valtioneuvoso âm thầm tổ chức và trong hộ chiếucủahọ chẳng có ghi sự tiếp nhận nào cả. Ngay cả đến khi họ gặp những vệ sĩ võ trang đưa vào cabin và khi người khách cuối cùng đã xuất hiện, cách cửa cabin được khoá lại và các vệ sĩ chiếm giữ các vị trí dưới những ngọn gió tháng giêng tê cóng, cảnh giác với bất kỳ dấu hiệu xâm nhập nào. Các thành viên ngồi chung quanh chiếc bàn hình chữ nhật rộng là những người có thế lực cao trong các hội đồngcủaquốc gia họ. Trước đây họ đã gặp nhau vào những dịp kém bí mật hơn và họ tin tưởng nhau vì không còn cách nào khác hơn. Để tăng thêm phần an toàn, mỗi người đều có một mật danh. Cuộc họp kéo dài gần năm tiếng đồng hồ và cuộc thảo luận rất sôi nổi. Cuối cùng, vị chủ toạ quyết định đã đến lúc phải nhờ vào việc biểu quyết. Ông nhỏm dậy, đứng thẳng lên và quay người sang người ngồi bên phải.
- Sigurd?
- Thuận!
- Odin!
- Thuận!
- Balden!
- Chúng ta vội quá. Nếu việc này lộ ra, sinh mệnhcủachúng ta sẽ…
- Làm ơn trả lời thuận hoặc không!
- Không…
- Freyr?
- Thuận!
- Signund?
- Không. Sự mạo hiểm…
- Thor?
- Thuận!
- Tyr?
- Thuận!
- Tôi biểu quyết thuận. Quyết định được thông qua. Tôi sẽ thông báo với ngài chủ sự như thế. Vào cuộc họp kế tiếpcủachúng ta, tôi sẽ cho các ông biết lời đề nghịcủangài về người có khả năng nhất để thi hành nghị quyết. Chúng ta sẽ tôn trọng những biện pháp cẩn thận thường lệ và sẽ ra đi từng 20 phút một. Cám ơn các ông!
Hai tiếng bốn mươi lăm phút sau, chiếc cabin không còn ai. Một toán chuyên viên mang dầu hoả đến và đốt chiếc cabin, ngọn lửa đỏ bốc cao nhờ các cơn gió hung hãn. Cuối cùng thì Palokunta, đội cứu hoả ở Perrho đến hiện trường, chẳng còn gì để trông thấy ngoài những đống than hồng đang âm ỉ cháy có hình dángcủaphòng cabin trên nền tuyết đang rơi xuống. Người đội phó đội cứu hoả đến gần đống tro, cúi xuống và đánh hơi.
- Dầu hoả, - Ông nói. - Hoả hoạn cố ý.
Người đội trưởng cứu hoả nhìn đăm đăm vào đống tro tàn, mặt lộ vẻ bối rối.
- Thật kỳ lạ, - Ông lẩm bẩm.
- Gì thế?
- Tôi đã đi săn ở khu này tuần trước. Chẳng có chiếc cabin nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.