Sống Thử Trước Khi Kết Hôn

Chương 33:




Trong xe có máy sưởi ấm áp, tôi ngủ không biết trời trăng gì, trong ấn tượng của tôi thì mình đã bị đánh thức hai lần, lần đầu tiên tôi đã quên mất nguyên nhân là gì, lần thứ hai là do bác sĩ Ngụy, anh ấy nói sáng mai muốn dậy lúc 3 giờ sáng để xem mặt trời mọc, làm tôi tức muốn điên.
Lúc ngủ dậy tỉnh táo hoàn toàn, tôi phàn nàn với bác sĩ Ngụy, bác sĩ Ngụy sủng nịch hỏi: “Vậy thì anh sẽ gọi em muộn một chút, 6 giờ được chưa?”
“Sớm quá.”
“Sau 6 giờ thì còn xem được gì nữa?”
“Xem anh.”
Bác sĩ Ngụy lúc nào cũng ỷ tôi không phản kháng lại được anh ấy, ra sức nhéo má tôi.
Lần gần đây nhất tôi lên đảo là vào mùa hè, tầm giữa năm mẹ tôi được nghỉ hè, trên đảo có rất nhiều công trình đang xây dựng, chăng bạt chăng lưới quây kín từng khu, không nhìn thấy được bên trong, nhưng nếu đứng từ trên cao thì có thể nhìn thấy từng chấm màu cam nhỏ, màu của nón bảo hộ.
Bác sĩ Ngụy dừng lại trước một cột đèn đỏ, ngọ nguậy nhòm ngó xung quang, giống hệt một con vật đang tò mò môi trường mới.
“Chỗ này không giống tưởng tượng của anh lắm, chẳng khác gì thành phố bình thường cả, còn có cả siêu thị, thế mà lại vừa có chợ vừa có siêu thị.”
“Vô nghĩa. Làm gì có chỗ nào không có siêu thị, không có thì chúng ta ăn gì uống gì lấy gì chùi mông?”
“Ăn trái cây, uống sương sớm, dùng lá cây chùi mông.”
“……”
Ánh mắt bác sĩ Ngụy không giấu được sự hưng phấn: “Anh tưởng tượng hòn đảo này rất nhỏ, mọi người sống trong một ngôi nhà cũ từ vài chục năm trước, mặt tường loang lổ, đường đi vừa nhỏ vừa hẹp, phải đi xa hoặc là đạp xe đạp mới tới được chợ để mua đồ ăn, xung quanh toàn là đá và cây xanh, em đi đảo Cổ Lãng chưa, chỗ đó so với tưởng tượng của anh không khác nhau lắm, còn chỗ này thì lại không khác gì ở quê của anh cả.”
“Vậy tốt mà, coi như anh đang về quê.”
Bác sĩ Ngụy chỉ vào một tòa nhà cao cao gần đó, hỏi: “Cái chung cư kia sao cao thế? Vật liệu xây dựng lấy ở đâu ra? Đào được trên đảo luôn à?”
“Dùng tàu chở ra, ai rảnh mà đào? Anh đào à? Đào thủng mất đảo thì phải làm sao?”
“Thì nó sẽ được đặt tên là đảo Donut.”
“Tổng cục Du lịch cảm ơn anh nhiều lắm đấy.”
Tầm mắt Ngụy Nam Lâm trước sau chỉ tập trung vào cảnh sắc bên ngoài, vẻ mặt hoài nghi, hình như không tin lắm vào những lời tôi nói.
“Em nói xem có nhiều khu chung cư như vậy, còn có cả siêu thị, vật liệu thì phải vận chuyển từ đất liền ra, một lượt đi qua đi lại một hơn 4 tiếng, chính phủ chịu trách nhiệm hay tư nhân? Chi phí này không nhỏ đâu.”
Không hổ là con trai nhà giàu, tư duy khác biệt, tôi bị sự lo lắng của bác sĩ Ngụy làm cho cảm động.
“Tàu chở hàng và tàu chở khách như chúng ta vừa đi không giống nhau, chưa kể, nếu xây dựng ở trong thành phố thì cũng phải chở vật liệu từ nơi khác đến mà? Chỉ là đổi từ vận chuyển đường bộ sang đường thủy, hơi phiền phức hơn một chút, những mặt khác đều không khác gì, còn được hỗ trợ chi phí.”
Trạng thái của bác sĩ Ngụy giống hệt bà ngoại Lưu đi dạo Đại Quan Viên, chỗ nào cũng thấy mới lạ, giữa đường tôi dứt khoát xuống xe đổi vị trí với anh ấy. Bác sĩ Ngụy rút đi động ra chụp khắp nơi, còn quay cả video.
“Trên đảo còn có cả trường học kìa.”
“Đúng, chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn có đầy đủ lục phủ ngũ tạng, nhưng mà đi học đại học vẫn phải ra ngoài, vậy nên mẹ em mới có cơ hội quen biết ba em.”
Yên tĩnh chưa được một phút, bác sĩ Ngụy lại bắt đầu lo lắng chuyện khác.
“Giá cả hàng hóa ở đây có phải là rất cao không? Vì cái gì cũng phải vận chuyển từ đất liền ra.”
“Vẫn rẻ hơn ở Thượng Hải, người bản địa ở đây đa số là người già và trẻ em, người trẻ tuổi toàn là du khách hết.”
“Vì sao?”
“Vì người bản địa trẻ tuổi vào thành phố đi học hết rồi, học xong thì ở lại thành phố sống, không về nữa, hoặc là chờ con lớn rồi mới về. Anh sống ở đây mấy ngày sẽ phát hiện nhịp sống ở đây rất chậm, rất thích hợp để dưỡng lão, ba em nói sau này về hưu muốn đi cùng mẹ về đây sống, xây một cái nhà làm homestay, có sân to đằng trước, có vườn trồng ít rau ít hoa, mùa hè có thể nướng BBQ. Anh nhìn hướng kia đi, đồng loại của anh đó.”
Bác sĩ Ngụy cười to, “Ý tưởng của ba em không tồi, dễ làm quen với nhiều người đến từ nhiều nơi khác nhau, tính cách của ba mẹ em lại hướng ngoại, thích nói chuyện phiếm, có vẻ sẽ rất thích hợp với cuộc sống đó.”
Lại yên tĩnh được nửa phút.
Bác sĩ Ngụy: “Ở đây có chuyển phát nhanh không?”
“Có.”
“Chuyển phát nhanh những cái gì?”
“Cái gì cũng có, giống bên ngoài, chẳng qua nếu ở Thượng Hải thì chỉ cách ngày là đến nơi, còn ở đây mất ba, bốn ngày.”
“Vậy chẳng phải là không có cách nào ăn được quả vải sao? Vải phải bảo quản trong đá lạnh, đi lâu quá đá tan mất sẽ dễ bị hư.”
“Còn lo cả chuyện đó nữa, lúc trước sao anh không thi vào trường khoa học chính trị mà học?”
Đột nhiên bác sĩ Ngụy thò đầu ra ngoài cửa xe, kinh ngạc thốt lên: “Có Meituan kìa, nơi này còn đặt ship đồ ăn được cơ à? Có giao hàng toàn đảo không? Chỗ nhà em có đặt được không?”
“…..” Tôi thực sự hoài nghi anh ấy đã ôm cái ý tưởng tới đảo không người tìm cách cầu sinh để thám hiểm.
“À đúng rồi, ở đây có trạm xăng không? Dọc đường đi anh không nhìn thấy…”
Tôi thở dài: “Không có, anh tự đi đào đi.”
89.
Phố xá rực rỡ ánh đèn, mùi thơm bay ra từ các quán cơm, bầu không khí ngập tràn hương vị đón năm mới.
Bà ngoại tôi mở một cửa hàng nhỏ trên phố, bán một ít trân châu, một ít sản phẩm làm từ vỏ sò, toàn là đồ bà tự làm, có dì tôi hỗ trợ bán hàng trên mạng, kinh doanh không tồi, nhưng mà hôm nay biết chúng tôi về nhà nên bà không mở cửa hàng, chắc giờ này đang ở nhà nấu cơm rồi.
Xe đi lên theo đường núi uốn lượn, chúng tôi cách phố xá đông vui ngày càng xa. Đường núi không tính là quá dốc nhưng hơi hẹp, chỉ đủ cho hai xe đi ngược chiều nhau, bên phải là núi đá lởm chởm, bên trái là biển rộng bao la, bác sĩ Ngụy liên tục dặn dò tôi lái chậm một chút.
Nhà cũ của ông bà ngoại tôi là nhà hồi còn nhỏ của ông ngoại, có gác mái, mấy năm trước bắt đầu bị mưa dột nên ba tôi quyết định dỡ bỏ toàn bộ, xây lại nhà mới, ngoài tường sơn màu vàng nhạt, hàng rào cũng đổi thành gỗ chống mục, có hoa tường vi leo kín, rất có cảm giác mỹ thực điền viên.
Xe mẹ tôi đã tới nơi, đỗ ở sân rồi, nhưng tôi không nhìn thấy 007 đâu, gọi hai tiếng mà tảng thịt kia vẫn không lao tới như dự đoán, lòng tôi “lộp bộp” hai tiếng, chẳng nhẽ ba tôi quên mất 007 ở trên tàu rồi?
“Ba!!!”
“Ơi? Ở đây!” Không phải tiếng ba tôi đáp lại, cũng không phải tiếng Ngụy Nam Lâm, là tiếng của một người đang ở thời kỳ vỡ giọng.
Ngụy Nam Lâm hoang mang nhìn tôi.
“Là em họ của em.” Tôi đẩy cửa vào nhà, phát hiện Trương Diệu Dương đang ấn 007 xuống đất xoa bụng nó, thằng nhóc kia nằm chổng vó, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Trương Diệu Dương là con trai của dì tôi, dì kết hôn muộn sinh con muộn, Trương Diệu Dương năm nay đang học lớp 12. Trước kia mỗi kì nghỉ đông và hè mẹ tôi thường dẫn tôi ra đảo ở, Trương Diệu Dương rất thích sang nhà tôi chơi, nằm chung chăn xem TV với tôi, hoặc là chơi game gì đó, cho nên trong tất cả các anh chị em họ thì tôi thân với nó nhất, giao tình rất sâu.
Hồi thằng nhỏ này bé tí tôi còn thay tã cho nó, nó cũng chưa từng xem mình là người ngoài.
“Em đừng vuốt nữa, trán nó sắp hói rồi kìa.”
Trương Diệu Dương cười ha ha. Nó có hai chiếc răng nanh nhòn nhọn, kết hợp với ngũ quan lạnh lùng, trông hơi hung dữ một chút. Thằng nhóc này di truyền gen cao lớn của ba, mới cấp ba đã cao bằng tôi bây giờ rồi, ở trường còn siêng tập thể dục, dáng người cường tráng hơn những bạn cùng trang lứa.
Nhưng da lại hơi đen.
Đang mùa đông, chúng tôi đều mặc áo khoác lông hoặc áo phao, còn nó chỉ mặc một cái áo len mỏng.
“Anh mua con chó này bao giờ thế?” Trương Diệu Dương hỏi.
“Không phải anh mua, bạn trai anh mua.”
Tầm mắt Trương Diệu Dương lướt qua bên ngoài, mặt không biểu cảm nói: “Không ngờ anh thật sự dẫn người về…”
Trước đó tôi đã kể chuyện mình quen bác sĩ Ngụy cho Trương Diệu Dương, vào khoảng tầm đầu tháng 8, lúc ấy vẫn hai chúng tôi vẫn chưa xác định quan hệ yêu đương, Trương Diệu Dương cũng dặn tôi cẩn thận đừng để bị lừa.
Sau đó trường học khai giảng nên không nói về chủ đề này nữa, nhưng nghe ngữ khí của nó bây giờ thì có lẽ cũng đã biết mối quan hệ của tôi và bác sĩ Ngụy từ phía mẹ tôi.
Bà ngoại tôi tạm dừng nấu cơm, đi cùng mẹ tôi ra ngoài nghênh đón.
Trương Diệu Dương xoa đầu 007, hỏi tôi: “Anh và người kia hình như quen nhau chưa được bao lâu, dì nói anh còn chuyển qua sống chung luôn rồi?”
“Ừ, nhà anh ấy gần công ty anh hơn, lúc đi làm anh ấy thuận đường chở anh đi.”
“Bảo sao dạo này anh không tìm em chơi game nữa, yêu đương thú vị lắm à? Lúc trước chẳng phải anh nói sẽ không yêu đương sao?”
Trương Diệu Dương trong ấn tượng của tôi là một thằng nhóc mặc quần thủng đít, bây giờ từ miệng nó lại nhảy ra một vấn đề nghiêm túc như vậy, tôi không biết nên trả lời trước hay nên khen đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi trước.
“Anh nói không yêu đương vì lúc đó chưa gặp được đúng người.”
“Một người là bác sĩ, một người làm thiết kế, hai người tìm tiếng nói chung kiểu gì?”
“Vậy thì em không hiểu rồi. Y học là lĩnh vực mà ai cũng phải tiếp xúc, làm gì có ai cả đời không mắc bệnh? Có một số kiến thức thông thường của y học, biết càng nhiều càng tốt, đương nhiên sẽ có tiếng nói chung.”
Tiếng ông bà ngoại tôi cười nói thấp thoáng từ xa tới gần, tôi ngước mặt lên, đối diện với tầm mắt của bác sĩ Ngụy.
“Đây là em họ em à?” Bác sĩ Ngụy hỏi.
Tôi chưa kịp trả lời thì Trương Diệu Dương đã đứng dậy: “Em chào anh.”
“Chào em.” Khóe miệng bác sĩ Ngụy hơi cong, lịch sự đáp lại.
“Ăn cơm ăn cơm ăn cơm trước.” Tiếng ông ngoại tôi hô lên, cả nhà ồn ào ngồi vào bàn ăn.
Bác sĩ Ngụy kéo tay tôi, nghiêng người muốn nói thầm gì đó.
“Sao thế?”
“Nhà vệ sinh ở đâu?”
Tôi nhìn lướt qua nhà vệ sinh gần đó, thấy đèn sáng bên trong.
“Anh lên tầng hai đi, đi lên rẽ trái là phòng của em.”
“Em đi cùng anh đi.”
“Đi vệ sinh còn muốn có người đi cùng nữa hả?”
“Vậy em có đi không?” Giọng anh ấy trầm xuống, thêm vào một chút từ tính.
“Đi đi đi đi.”
Bà ngoại đã dọn phòng cho tôi rồi, trên giường là hai bộ đồ ngủ mới tinh, màu xanh đen in hình ngôi sao.
Bác sĩ Ngụy rất nhanh đã đi ra, rút hai tờ khăn giấy lau tay, nói: “Vừa rồi anh nghe dì em nói tối nay em họ em muốn ngủ lại.”
“Thật không? Không thấy nó nói gì với em.”
“Mẹ nó nói mà.” Bác sĩ Ngụy gãi mũi, “Nó không ngủ với em đâu đúng không?”
Vấn đề này thật nan giải, trước khi bác sĩ Ngụy xuất hiện thì đúng là tôi và Trương Diệu Dương ngủ chung một giường thật.
Bác sĩ Ngụy ngồi lên giường, ôm gối đầu của tôi làu bàu: “Anh muốn ngủ với em, lát nữa nếu nó nói muốn ngủ chung phòng với em thì em phải từ chối.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao bác sĩ Ngụy muốn tôi đi vệ sinh cùng anh ấy rồi.
“Anh kéo em theo chỉ để nói với em chuyện này thôi à?”
“Đúng!” Bác sĩ Ngụy hợp tình hợp lý thừa nhận, “Đang tết nhất, anh không muốn ngủ một mình.”
*** Hết chương 33

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.