Sống Lại Tránh Xa Bùi Cửu Đường

Chương 1:




(P1/3)
Quan phủ phát tướng công, hai mươi văn tiền một người.
Các cô nương trong thôn đều đi cướp nam nhân.
Ta không đi.
Bởi vì ta trọng sinh rồi.
Ta biết tiểu tử què nghèo túng đến không ai mua kia, tương lai sẽ trở thành nhiếp chính vương uy quyền khuynh đảo triều chính.
Sẽ phụ tấm chân tình của ta, thê thiếp thành đàn, sẽ đem ta nhốt mười năm, hàng đêm làm nhục.
Ta không dám mua hắn, chỉ muốn sống yên ổn.
Nhưng ta không nghĩ tới, đêm hôm đó, trưởng thôn cười gõ cửa phòng ta:
"Oản Oản, ngươi có muốn tướng công không?"
1.
Cạch!
Ta trở tay liền đóng cửa lại.
Đứng ở cạnh cửa, cả người có chút mơ hồ.
Ảo giác sao, đã sống lại rồi sao ta lại vẫn còn nhìn thấy Bùi Cửu Đường?
Trưởng thôn đẩy cửa ra, không vui lại khó hiểu nhìn ta.
“Oản Oản, ngươi có ý gì vậy?”
“Ghét bỏ đây là người khác chọn thừa không cần?”
“Không sao, ta để cho ngươi giá rẻ một chút, mười văn tiền! Thế nào?”
Trưởng thôn nói xong, kéo ta ra ngoài cửa.
Chỉ chỉ nam nhân dựa vào tường, suy yếu đến cực điểm kia, nói vô cùng hào phóng.
"Ngươi không phải thích nhất lang quân xinh đẹp sao? Ngươi xem này, người này thật tuấn tú làm sao."
“Mặc dù là một người què nửa chết nửa sống, nhưng tắm rửa sạch sẽ xong đảm bảo có thể sử dụng.”
Bùi Cửu Đường bị thương không nhẹ, trên mặt bẩn thỉu, quần áo rách nát, nhìn rất chật vật.
Tựa vào tường lẳng lặng ngước mắt nhìn ta.
Ánh mắt vô tội lại yếu ớt.
Nhưng lại đem ta bị nhìn đến rùng mình một cái.
"Không, không phải trưởng thôn, người này không ai mua, thì đưa về quan phủ không phải tốt hơn sao?"
Ta cho rằng ta không đi, Bùi Cửu Đường không ai mua lúc này đã bị đưa về quan phủ!
"Tại sao, tại sao còn đưa người tới cửa?"
2.
Thôn Thanh Tuyền ở nơi biên quan hoang dã, ở ranh giới giữa hai nước.
Phần lớn nam đinh bị cưỡng chế nhập ngũ lên chiến trường, có đi không về.
Thời tiết cùng điều kiện đất đai lại kém, người già, nữ nhân và trẻ nhỏ trong thôn đều rất khó ứng phó với thu lương đánh thuế khắc nghiệt.
Quan phủ thiếu tiền thiếu lương thực, liền đánh một chiêu bài đặc biệt cho dân tình nơi đây, đó là đưa những phạm nhân bị lưu đày làm khổ dịch tới.
Hai mươi văn tiền, liền có thể thêm một lao động khỏe mạnh trong nhà.
Tính thế nào cũng có lời.
Vì vậy mỗi lần quan phủ phát người, luôn luôn dẫn đến đủ kiểu tranh mua.
Hôm nay ở đời trước, ta cũng đi.
Không có tiền, chỉ là đi xem náo nhiệt một chút.
Kết quả không ngờ tới, ngoài ý muốn nhặt được một món hời lớn - mười văn tiền mua về một tiểu tử thân bị trọng thương, nhưng lại xinh đẹp đến cực điểm.
Lúc ấy người trong thôn đều cười nhạo ta ngu xuẩn.
"Người này bị thương thành như vậy, mua về nhà, đừng nói giúp lao động, còn không nhất định có thể sống được."
"Coi như là sống đi, ánh mắt này của hắn vừa lạnh vừa kiêu, cũng sẽ không phải là một tên chủ nhân bớt lo đấy chứ!"
Ta không nghe, mang người về nhà, cẩn thận chăm sóc chữa bệnh.
Ai cũng không ngờ tới chính là, tiểu tử què không chỉ sống, còn đối xử với ta rất tốt.
Cực điểm.
Vì ta bưng trà rót nước, vì ta thi đậu công danh, vì ta kiến công lập nghiệp.
À, không, chính xác mà nói, không phải vì ta, là lừa gạt ta.
Bởi vì thẳng đến ngày hắn cưới Nhiếp Chính Vương Phi hôm đó, ta mới giật mình bừng tỉnh.
Thì ra lúc đầu hắn đối tốt với ta, chỉ là bởi vì cưới ta hắn liền có thể cởi bỏ nô tịch, thi công danh, thoát khỏi thôn Thanh Tuyền mà thôi.
Những ân ái cùng ngọt ngào mà ta tưởng là, đối với hắn mà nói, chính là chịu đựng và khuất nhục.
Người này thực ra...chưa từng yêu ta.
"Ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy? Người quan phủ vứt bỏ, sao có thể thu về?"
Trưởng thôn cũng phát sầu.
Năm trước đều là tranh mua, không thừa lại gì, cũng không sốt ruột chuyện này.
Ai biết được năm nay lại xảy ra biến cố ở chỗ tên tiểu tử què này.
"Người này ấy à, chúng ta bóp nát trong tay, cũng tuyệt đối không thể trả về."
Trưởng thôn nói xong, ngẩng đầu liếc ta một cái.
Thấy ta không nói lời nào, sững sờ nhìn ta, cho rằng ta chê đắt, cắn cắn răng nói:
"Năm văn! Không thể bớt hơn được nữa rồi!"
"Không phải trưởng thôn, đây không phải chuyện tiền bạc...."
"Một văn!"
"Trưởng thôn, ta thật sự không thể nhận người này, hắn...."
"Oản Oản à!" Trưởng thôn vẻ mặt không vui đánh gãy lời ta.
"Lúc trước khi ta thu nhận ngươi, cũng chưa từng nói nhiều hơn một chữ đi?"
3.
Ta tức khắc không nói gì nữa.
Thế gian khó trả nhất chính là tình người.
Một khi đã mở đầu, liền vĩnh viễn thấp hơn một cái đầu.
Những năm này ta ở trong thôn bốc thuốc chữa bệnh, trị rất nhiều bệnh, cứu rất nhiều mạng người.
Từ đầu đến cuối vẫn thấp hơn ân tình lúc đầu trưởng thôn thu dưỡng ta trong gió tuyết.
"Được trưởng thôn."
Ta thở dài một tiếng, đồng ý nhận người.
Không chú ý tới Bùi Cửu Đường đang dựa bên tường hạ con ngươi xuống, lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.
4.
"Lại nhìn ta thì con mắt liền không cần nữa rồi."
Quấn băng vải quanh ngực Bùi Cửu Đường, ta và hắn cách nhau cực gần, hô hấp phảng phất giao thoa cùng một chỗ.
Không cần ngẩng đầu ta cũng có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của hắn.
Bùi Cửu Đường ngẩn người, khuôn mặt thanh tú đã được lau chùi sạch sẽ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Oản Oản."
Sau khi thắt nút vải, ta dùng kéo cắt đi phần thừa, đứng dậy kéo ra khoảng cách.
Vẻ mặt thản nhiên:
"Oản Oản không phải để cho ngươi gọi, vẫn là gọi ta Tần cô nương đi."
"Nhưng nàng đã mua ta..." Giọng nói của Bùi Cửu Đường nóng nảy hơn rất nhiều.
"Ta nên cưới nàng..."
Chậc, gấp gáp như vậy, là sợ không cưới được ta, liền không thoát khỏi nô tịch chăng.
Phạm nhân vào nô tịch, vốn phải nhiều thế hệ làm nô.
Nhưng hiện giờ, chỉ cần được người mua chuộc về, liền có thể thay đổi nô tịch, trở thành người trong sạch.
Cơ hội như vậy ngàn năm có một, cũng khó trách hắn dùng hết thủ đoạn, sốt ruột như vậy.
Dưới ánh nến lay động, ta nhìn thẳng vào con ngươi đen như mực của Bùi Cửu Đường.
Người này quả thật trời sinh có đôi mắt đẹp vô cùng.
Lúc nhìn ta như vậy, sẽ liền sinh ra ảo giác hắn thâm tình chỉ có ta trong mắt.
Đáng tiếc, đó chỉ là giả vờ.
"Ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi nô tịch, có điều không phải hôn phu, là huynh trưởng."
"Về sau, ta ngươi sẽ là huynh muội."
Bùi Cửu Đường lập tức nhăn mày, giọng nói trầm thấp: "Huynh muội?"
Ta hạ mi cười khẽ: "Đúng vậy, huynh muội."
5.
Kiếp trước là ta ngu xuẩn, là ta không biết tự lượng sức mình.
Ngày hắn đại hôn, ta thu thập bao quần áo, thương tâm rời đi, chuẩn bị về thôn Thanh Tuyền sống nốt quãng đời còn lại.
Nhưng lại bị hắn mang binh chặn lại, cưỡng ép mang về.
Hắn cau mày, dường như vô cùng mệt mỏi, thở dài nói:
"Oản Oản, nàng nên hiểu rõ, Nhiếp Chính Vương Phi của ta, không thể là một thôn phụ ở nông thôn."
"Đừng nháo nữa, cùng ta quay về."
"Ngoại trừ vị trí Nhiếp Chính Vương Phi, ta sẽ cho nàng tất cả mọi thứ."
Ta đương nhiên không chịu.
Nhưng hắn đâu có nghe?
Hắn đem ta nhốt ở trong biệt viện Kinh Giao, nuôi dưỡng thành một con chim hoàng yến không danh không phận.
Vừa nuôi, chính là mười năm.
Thẳng đến khi vương phi của hắn không chịu được nữa, mạnh mẽ dẫn người xông vào, đem ta ngâm lồng heo...
6.
Lồng ngực Bùi Cửu Đường kịch liệt phập phồng vài cái, giọng nói lạnh lùng cứng rắn nói:
"Ta không làm huynh muội."
Ta kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn một cái.
Thế nào?
Đây là còn muốn dùng ta phát tiết dục vọng khi còn ở nông thôn tịch mịch?
Bùi Cửu Đường, ngươi đúng là đồ tồi a.
"Không được, chúng ta không thể làm vợ chồng."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta có vị hôn phu rồi."
Ta gục đầu xuống, vuốt ve đồng tâm kết bên hông.
"Bọn họ đều nói hắn đã chết trên chiến trường, nhưng ta tin tưởng, hắn sẽ trở về."
Con ngươi Bùi Cửu Đường đột nhiên run rẩy dữ dội, từ trên giường ngồi dậy.
Biên độ động tác có chút lớn, vết thương vừa băng bó tốt liền ẩn ẩn chảy máu.
Nhưng hắn không hô đau, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm ta, ánh mắt lại giống như thời kỳ sau của kiếp trước vậy, lạnh lùng cố chấp:
"Nàng có vị hôn phu?"
Ta không tránh né đối mắt nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh:
"Phải, ta có."
7.
Ta là thật sự có.
Người nọ tên là Tiêu Hoành, là trưởng tử của Tiêu gia giàu có ở trấn trên.
Chúng ta quen biết ở học đường, cùng nhau lớn lên, coi như là nửa thanh mai trúc mã.
Bốn năm trước, Tiêu Hoành bị ép đi nhập ngũ.
Từ đó một đi không về.
Loại chuyện này ở biên quan cũng hay thường gặp, dần dà lâu ngày, liền có một ăn ý bất thành văn:
"Ba năm không về, xóa bỏ hôn ước."
Vì vậy ta mua Bùi Cửu Đường, cũng không có gì bất ổn cả.
Tiếp sau đó, ta sớm chiều ở chung, bị biểu diễn tinh xảo của Bùi Cửu Đường làm cảm động, cùng hắn rời khỏi thôn Thanh Tuyền.
Lúc chúng ta đi, Tiêu Hoành vẫn chưa về.
Đoán chừng, là thật sự chết rồi.
Nhưng cũng không quan trọng.
Kiếp này nếu ta kiên trì muốn lấy hắn, ai có thể nói ta cái gì?
"Hoặc là làm huynh muội, hoặc là tiếp tục làm nô, chọn một cái?"
Ta nói xong, nhíu mày, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt u ám của Bùi Cửu Đường, trong lòng châm biếm.
Hắn tất nhiên sẽ không vui.
Dù sao thì, muội muội không thể dùng làm ấm giường phát tiết dục vọng.
Mà đích xác, Bùi Cửu Đường sau khi nghe xong hạng mục lựa chọn của ta, môi mỏng lập tức mím chặt.
Ánh mắt hắn nhìn ta đầy áp lực, trong con ngươi tối đen chiếu rọi ra ánh nến lay động.
Ngực phập phồng mấy cái, hầu kết chuyển động lên xuống, cơ hồ là từ trong cổ họng phun ra hai chữ:
"Huynh muội."
Hoàn toàn không ngoài ý muốn.
Ta hơi mím môi lộ ra ý cười, thu hòm thuốc, đứng dậy đi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, quay lại nhìn hắn: "Nghỉ ngơi sớm đi, huynh, trưởng."
Nắm tay của Bùi Cửu Đường lập tức siết chặt.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng một mảnh lặng im.
Trong ánh nến tí tách hỗn loạn, Bùi Cửu Đường u ám thấp giọng:
"Ha, huynh trưởng."
8.
Đêm nay, ta mơ thấy mình bị giam cầm ở kiếp trước.
Nửa đoạn trước vây hãm ở thôn Thanh Tuyền, làm bé gái mồ côi trả nợ nhân tình.
Nửa đoạn sau vây hãm ở đại trạch bốn phía, làm ngoại thất không thể gặp người của Bùi Cửu Đường, độc chiếm đê tiện.
Nhân sinh ngắn ngủi chỉ sống ba mươi mấy tuổi.
Ta chưa từng nhìn thấy mùa đông lạnh vô cùng, mưa rơi thống khoái, sông dài núi rộng tự do tự tại.
Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, kéo ta từ giấc mộng quay về.
Bỗng nhiên mở mắt, có loại cảm giác đang bay nhanh trên không, lại đột nhiên mất trọng lượng rơi xuống đất.
"Oản Oản, ta hầm cháo, mau dậy ăn chút đi."
Giọng nói của Bùi Cửu Đường từ ngoài cửa vang lên.
Con ngươi ta hơi hơi co rút, trong lòng có một dự định.
"Tối qua ngươi nói, ngươi là bị công tử phủ Quốc Công xét nhà."
Cháo hầm không tệ, mềm dẻo thơm ngon.
Ta ngẩng đầu nhìn Bùi Cửu Đường: "Cho nên, ngươi biết chữ?"
Bùi Cửu Đường mím môi gật đầu: "Ừ."
"Rất tốt." Ta giơ tay chỉ chỉ giá sách trong thư phòng: "Trên giá sách có quyển Thảo Dược Kinh."
"Vì vậy liền vất vả huynh trưởng ngươi, so sánh bức vẽ trong sách, đem tam thất, bạch cập cùng bạch chỉ lấy ra đây."
"Sau đó từng cái một đem phơi nắng trong viện."
Nếu ta nhớ không nhầm, qua đợt này, sẽ có một cơ hội kiếm tiền.
Ta phải kiếm tiền, rời khỏi chỗ này.
Bùi Cửu Đường dường như không ngờ tới ta sẽ sắp đặt như vậy.
Sau khi sững sờ, vẻ mặt ngượng ngùng:
"Nhưng ta trên người bị thương, đi đứng cũng..."
"Ngươi có thể què hầm cháo, thì cũng có thể què phơi thuốc, tóm lại..."
Ta thản nhiên nhìn hắn một cái:
"Ta không nuôi người nhàn rỗi."
"Cũng không thể thật sự ứng với câu nói kia, tiện nghi thì không có hàng tốt đúng chứ?"
Cô nương toàn thôn đều không cần, bán lỗ cho ta một tiểu tử què.
Kìm nén tâm tư, hư tình giả ý tính kế ta, đem ta làm bàn đạp xoay người.
Đó không phải tiện nghi không có hàng tốt sao?
Một văn tiền mua được một thứ phẩm tàn phế, cũng không phải muốn ta giống như đời trước cưng chiều hắn như bảo bối chứ?
Hắn cũng nên vì ta làm chút chuyện rồi.
Vẻ mặt Bùi Cửu Đường cứng ngắc, có chút phức tạp.
Ta lười suy xét, cũng suy xét không ra, chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, đứng dậy muốn đi.
Cổ tay lại bị tóm lấy.
Bùi Cửu Đường có chút khẩn trương nhìn ta:
"Ngươi đi đâu vậy?"
"Ta, ta không nói không làm.“
9.
Ta cong môi cười khẽ, dùng lời nói đâm hắn:
"Trong nhà tự nhiên nhiều hơn một miệng ăn, nhiều thêm một cái chân cần chữa trị, ta không phải hái thuốc kiếm tiền hả, huynh trưởng?"
Ta còn chưa nói thoát khỏi thôn Thanh Tuyền, du lịch non sông, hai cái này cũng đều phải cần có tiền.
Ta tuy rằng bình thường ở trong thôn chữa bệnh, nhưng thôn xóm bé như bàn tay, cúi đầu ngẩng đầu hai ba bước, toàn là người quen.
Phí chẩn bệnh chính là khối đậu phụ, rau xanh là điều bình thường.
Thậm chí có người, cười hắc hắc một cái, liền coi như tương đương phí chẩn bệnh.
Vì vậy ta nghèo, thật sự không phải giả vờ.
Bùi Cửu Đường kéo cái chân què, một đường ra vào phơi thuốc.
Bóng hình què chân nhìn thế nào cũng thấy thê lương.
Ta "chậc" một tiếng, hơi có chút lương tâm phát hiện:
"Cực khổ như vậy, hay là đưa ra một điều kiện?"
Thân hình Bùi Cửu Đường dừng lại.
Trầm mặc một lúc xong, giọng nói rất nhẹ:
"Đừng gọi ta huynh trưởng, gọi ta Cửu Đường, được không?"
Lương tâm thu hồi.
Ta nhếch môi: "Không được."
Ta không rõ vì sao hắn lại cố chấp xưng hô như vậy.
Dường như gọi như vậy, quan hệ của ta và hắn liền có thể thay đổi vậy.
Rõ ràng đời trước ta quấn lấy hắn nhất nhất gọi hắn Cửu Đường.
Hắn lại luôn nhíu mày nói "quái đản", bảo ta ở bên ngoài gọi hắn là huynh trưởng.
10.
Ta quả nhiên không nhớ nhầm.
Sau hôm nay năm sáu ngày, Hung Nô vẫn luôn rục rịch đã bắt đầu thường xuyên tập kích biên quan.
Binh lính trong quân và dân chúng trên trấn rất nhiều thương vong.
Bạch cập, tam thất, bạch chỉ, ba vị thuốc cầm máu này, cung không đủ cầu.
Giá trên thị trường đã tăng gấp hai mươi lần.
Phạm vi trăm dặm, chỉ có dược liệu trong viện của ta dồi dào nhất.
Có điều, ta vẫn chưa nâng giá.
Ta muốn kiếm tiền, nhưng không kiếm tiền trong lúc đất nước gặp nạn.
Cho nên liền định ra quy tắc: Mỗi ngày giới hạn người, số lượng, nhiều hơn một ta cũng không bán thuốc, không chẩn bệnh.
Nhưng cho dù như vậy, ta mỗi ngày vẫn là mệt đến không bò dậy được.
Tiễn xong người bệnh cuối cùng, ngay cả về phòng ta cũng lười đi.
Trực tiếp ghé vào bàn đá trong viện, mơ màng ngủ thiếp đi.
Một giấc này ngủ đến rất trầm, không biết đã ngủ bao lâu, đánh thức ta, là cảm giác bị đè ép trên cánh môi.
Dường như có người đang than nhẹ, đang cẩn thận ma sát cánh môi ta.
Sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước, dò xét xâm lấn từng chút một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.