Sổ Ước Luân Hồi

Chương 25: Chân Tâm Hèn Mọn




Nhiễm Nam tốc độ vốn là điểm yếu, bây giờ sáu lần tốc biến lại đã sử dụng hết, không còn cách nào khác, hắn phải đánh tay đôi với Thạch Cương đang trong trạng thái cuồng hóa không kiểm soát, lực chiến của hắn còn cao hơn lần trước ở cổng trường.

Muốn tiếp tục sử dụng tốc biến hắn phải nghỉ ngơi ít nhất nửa ngày để cho cơ thể hồi phục trở lại. Mặc dù sau khi sử dụng hết sáu lần cũng không tiêu tốn nhiều mệnh lực, tuy nhiên khi tốc biến cơ thể sẽ phải bộc phát năng lượng một cách cực nhanh và mạnh trên mỗi tế bào, mỗi lần như vậy tế bào trên người đều chịu tổn thương rất lớn ở nhân tế bào, khi hết số lần tốc biến giới hạn thì tế bào đã tổn thương khá nghiêm trọng không thể bùng phát năng lượng theo kiểu đó được nữa nhưng vẫn có thể chiến đấu đánh nhau được là do việc vận dụng năng lượng đánh nhau không cần quá bùng nổ như tốc biến, không ảnh hưởng nhiều đến nhân.

Tuy nhiên cũng có cách để gia tăng số lần tốc biến có thể sử dụng, đó chính là giản cách thời gian giữa các lần, giảm khoảng cách mỗi lần và các kỹ thuật điều tiết năng lượng như điều hòa hơi thở hoặc các kỹ thuật cao cấp hơn. Nếu mỗi lần tốc biến điều sử dụng tối đa và không áp dụng được các kỹ thuật thì dù thực lực ở cấp bao nhiêu đi nữa cũng chỉ giới hạn ở ba lần sử dụng liên tiếp không có nghỉ ngơi. Khi nhân tế bào đã đạt giới hạn nếu bất chấp để sử dụng tiếp hậu quả để lại sẽ rất nghiêm trọng ảnh hưởng tới nền tảng cơ thể, vì vậy cần phải “nghỉ ngơi” mới sử dụng lại được, tức là không có chiến đấu gì cả, phải đúng nghĩa đen của từ “nghỉ ngơi”.

Rất tiếc lúc trước vì tránh bị cắm sừng lên đầu, hắn liên tục sử dụng năm lần tốc biến không có ngừng nghĩ để chạy tới sút tên Chân Tâm đi đã làm cơ thể chịu tổn thương mức độ vi mô tế bào khá nặng, sáu lần đều sử dụng hết tối đa khoảng cách và tốc độ. Hiện tại không thể dùng thêm được lần nào nữa.

Trở lại cuộc chiến. Hai thanh thần khí biến thành hai cái bao tay to lớn có móng vuốt bao lấy từ ngón tay lên đến đầu vai. Nhờ Ảo Y mà Nhiễm Nam cành đánh càng linh mẫn, ngoại lực đánh vào người một phần bị phân tán ra, một phần lại giúp hắn gia tăng độ nhạy của cơ bắp, là một chức năng của Ảo Y lần trước đã nói qua. Cho nên từ ban đầu chịu đòn thì bây giờ tốc độ ra đòn đỡ đòn của hắn đã gần bằng với Thạch Cương. Gặp đòn đánh hiểm, Nhiễm Nam lại sử dụng hai cánh tay có thần khí bao bọc để đỡ, khiến cho phòng ngự của hắn cũng không quá kém Thạch Cương.

Từ đó hai bên đánh nhau ngang bằng, Nhiễm Nam cũng không ăn đòn thê thảm như lần trước. Thậm chí thi thoảng còn làm trầy da tróc vẩy Thạch Cương.

Cả hai quyền đấm cước đá, binh binh bốp bốp cực nhanh lên người nhau, anh đá trái tôi đỡ trái, tôi đấm phải anh đỡ phải. Đo xem bên nào liều mạng hơn. Dù vậy tổng thể Thạch Cương vẫn đang chèn ép tên mập, còn tên mập thì phòng thủ là nhiều, kéo dài thời gian đợi tên quái vật vảy đá này hết cuồng hóa thì Nhiễm Nam sẽ đánh cho hắn biết vì sao biển xanh phải mặn mà nước tiểu thì phải khai.

Tốc độ hai bên cử động càng lúc càng nhanh, ở xa nhìn tới thấy toàn tàn ảnh, cả hai như có ba đầu sáu tay vậy. Thạch Cương vung tay đấm tới bụng Nhiễm Nam cực nhanh, đột nhiên đầu nắm tay hắn mọc ra gai đá nhọn. Nam béo không kịp đề phòng, ăn một đòn xuyên vào trong bụng.

Đắc thế không tha, Thạch Cương điên cuồng đè Nhiễm Nam xuống đấm đá. Cũng may Nhiễm Nam linh hồn tăng mạnh, dù bị thương bất ngờ nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, điều khiển một cái thần khí biến thành tấm giáp mỏng che người lại nên không nhận thêm thương tích.

Bang. Bang. Bang.

Két. Ken. Két.

Thạch Cương cuồng loạn đấm, cái gai đá nhọn miết lên lớp giáp thần khí nghe ken két chói tai. Nhiễm Nam bị đập lúc vào mặt đất nhưng trừ bụng đang chảy máu thì cũng không nguy kịch lắm.

Phi, khốn kiếp, tên này trâu vãi đái, được rồi, không có cách nào, tư thế ăn đòn kiểu này cũng giảm hẳn nguy cơ bị thương bất ngờ giống như vừa rồi a. Nam béo tự nhục lẩm bẩm, đường đường nam nhân lại bị nam nhân khác đè xuống đất cường bạo, hắn thở dài mấy tiếng, nhục quá, may mà không có ai nhìn thấy, mấy tên kia đang trúng xuân dược cũng không chú ý được gì. Có đứa con gái nào mà thấy thì hắn chắc phải độn thổ cho bớt nhục.

Nhiễm Nam vừa “nằm im hưởng thụ” thạch cương bạo hành vừa liếc mắt nhìn quanh. May quá, nơi này là nhà xưởng bỏ hoang, không người qua lại, không sợ bị chỉ trỏ làm nhục. Hắn liếc mắt sang trái, không có ai. Hắn liếc mắt sang phải, không có ai, chỉ có một đôi giày. Phù, Nhiễm Nam thở phào. Ý? Mà khoan đã, đôi giầy gì? Hắn vội quay nhìn lại, giày nữ? sao lại có giày nữ ở đây?

Tên mập Nhiễm Nam ngước lên cao hơn, ồ cặp chân đẹp quá, da trắng mịn màng ghê, ý cái bộ đồ này quen quen? Khuôn mặt này?

Nam béo mếu máo, là Huỳnh Ni a, sao cô lại ra đây, nhìn có vẻ đã hết tác dụng của xuân dược rồi a.

Ni đứng bên ngoài cổng không gian nối vào Thời Không Giới, hai mắt có thần, lửa giận bừng bừng nhìn quanh tìm kiếm Hoa Đang, rất tiếc con bướm quỷ đó đã chết rồi, cô tìm không được nó mà lại nhìn thấy nam nhân mà mình có cảm tình đang bị một tên gầy đét, bốc khói đen đang đè lên bụng mà cưỡng đoạt.

Lửa giận càng bốc lên cao hơn, hai tai Huỳnh Ni xịt khói. Cô chạy đến gần, cầm kiếm thần khí chém búa xua lên người tên này nhưng lại không ăn thua. Tuy vậy vẫn khiến Thạch Cương đang điên cuồng bị khựng lại, hắn quay đầu sang, hai mắt đỏ lòm hung tợn.

Nhiễm Nam thành công ngồi dậy bởi vì Thạch Cương đã chuyển qua đánh Huỳnh Ni. Hắn cũng lo lắng lắm nhưng nhìn thấy Ni vững vàng đỡ đòn thì yên tâm hẳn. Huỳnh Ni lực chiến khá thấp nhưng phòng ngự của cô khá cao, không thua gì hắn lúc sử dụng thần khí để phòng ngự. Hiện tại cô lại biến thần khí “Khí Bảy Màu” thành lớp khiên bảo vệ nữa, phòng ngự lúc này đã cao hơn cả hắn lúc nãy.

Thạch Cương bị hai người bắt đầu đùa bỡn, thay phiên nhau chọc giận hắn để hắn chạy qua bên này đánh Nhiễm Nam mấy cái chạy qua bên kia đấm Huỳnh Ni mấy đấm, như con nít bị bắt nạt vậy.

Thời gian trôi qua, Thạch Cương đã tỉnh táo lại ngồi thở trên mặt đất. Chiến lục hắn giảm xuống, đã thành dê đợi làm thịt.

Nhiễm Nam đứng trước mặt hắn, ngạo nghễ nói “Mày có gì trăn trối trước khi tao giết không?”

Thạch Cương nhìn chằm chằm Nhiễm Nam giây lát nói “Không phiền ngươi ra tay, ta sẽ tự mình kết liễu”

Nam béo nghĩ nghĩ rồi nói “nếu mày muốn sống thì hãy nói ra kẻ ra lệnh phía sau đi, ai là người triệu hồi ngươi đến thế giới này, tao tha mày một mạng”

“Ta không thể nói, không phải là muốn bao che mà là nói ra không được, ngươi biết cảm giác bị câm không? chỉ cần ta có biểu hiện gì khai ra hắn thì cơ thể ta sẽ tự chủ dừng lại, không biểu đạt nữa.”

Nhiễm Nam ngạc nhiên “Cái gì? khả năng cũng quá bá đạo đi?”

“Đúng vậy, ta không thể cho ngươi biết” Nói rồi Thạch Cương đứng dậy, vận lực lên hai tay định tự sát, đối với hắn sĩ khả sát bất khả nhục, chết cũng phải do chính tay hắn tự vận chứ không để người khác giết.

Nhiễm Nam ngăn lại nói “Nếu đã vậy thì thôi đi, hy vọng ngươi an phận đến khi bị đẩy trở về thế giới của mình” Nói xong quay lại bên người Ni, hai người đánh mắt, cùng đi vào trong nhà xưởng bỏ hoang. Hai người còn có việc phải “giải quyết”.

Thạch Cương hỏi theo “vì sao ngươi tha cho ta”.

“Xem như tao thưởng thức thái độ cương liệt của mày đi” Thật ra Nhiễm Nam vốn nghĩ, vũ trụ bao la như vậy, không chừng tương lai nhàm chán hắn sẽ đi du lịch vũ trụ a, từ khi hắn tu luyện đã biết, bản thân tuổi thọ sẽ kéo ra rất dài, biết đâu đợi được tới lúc loài người du hành vũ trụ. Khi đó còn gặp lại Thạch Cương cũng không chừng, cũng xem như có người quen biết khi ở chân trời mới vậy.

Nhiễm Nam đạp lên bàn tay Chân Tâm khiến hắn bị đau mà tỉnh dậy.

Chân Tâm vừa tỉnh nhìn thấy hai người lập tức tiếp tục diễn, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn Ni.

“Nói đi chứ, không muốn nói gì sao? cái cạnh tranh công bằng của cậu là như vậy sao, định gạo nấu thành cơm để chiếm hữu Ni sao?” Nhiễm Nam gằn từng chữ một. Huỳnh Ni bên cạnh cũng đỏ mặt lên, đôi mắt nhíu lại tức giận. Thật muốn đánh thằng nhóc lớp 11 Chân Tâm này.

“Không, không phải, tui cũng là bị con quái vật bướm đó hại thôi, chị Ni, chị cũng biết mà” Chân Tâm đột nhiên quỳ xuống ôm chân cô “chị Ni, em xin lỗi, em xin lỗi”. Trong đầu hắn lại nghĩ, đợi đó, đợi ta triệu hồi bọn mạnh hơn đến thì tên mập mày chết chắc. Hắn thấy được Nhiễm Nam động sát ý, hai cái thần khí bán trong suốt sau lưng hắn đang từ hình cái khiên đã biến thành hình hay lưỡi đao rồi, rõ ràng muốn giết hắn a. Trong lúc cấp bách đành chịu nhục quỳ xuống cầu cứu Huỳnh Ni, dù sao phụ nữ cũng nhẹ dạ hơn.

Huỳnh Ni nhìn hắn chán ghét, tuy nói hắn định “chơi” cô là có nguyên nhân bất khả kháng nhưng dù sao cũng là bản thân cô chịu thiệt a. Nhìn Nhiễm Nam điều khiển thần khí định giết Chân Tâm lại nhìn nhìn thằng nhóc đang khóc lóc phân bua dưới chân. Cuối cùng cô vẫn mềm lòng nắm tay Nhiễm Nam, lắc lắc đầu truyền âm “dù sao cũng là thằng nhóc, cũng là con người Nam ạ”

Nhiễm Nam càng nghĩ đến lúc thằng nhóc này sấp đưa cái đó vào người Ni hắn càng sôi gan lên, cảm giác Ni nắm tay hắn càng chặt, cô thậm chí quay đầu đi nhắm mắt không dám nhìn, hắn đành cố nhịn. “Là Ni muốn tao tha cho mày, nếu không mày chết chắc. Hừ, từ nay đừng có để tao thấy mặt mày nếu không không có may mắn như lần này đâu. Đi thôi vợ yêu” Tên mập nhấn mạnh hai chữ vợ yêu rồi bất ngờ bồng Huỳnh Ni lên, trước ánh mắt khó chịu của Chân Tâm vừa hôn cô, vừa leo lên thần khí “Khí Bảy Màu” đã biến thành tấm thảm bay đi.

Trên bầu trời. Huỳnh Ni kho khụ khụ hai tiếng, đánh cái chát vào bàn tay mập của tên Nhiễm Nam đã lần mò vào trong áo ngực của cô và đang “bóp méo sự thật” bên trong đó. Cái tên này ngày càng dâm tiện thì phải a, không hiểu sao cô lại không thấy ghét mà lại có chút chờ mong nhỉ? Hay là do biểu hiện nam nhân sẵn sàng chiến đấu vì bảo vệ cô mấy ngày qua từ lúc hắn có Sổ Ước?

Chân Tâm nhìn theo bóng hai người bay xa, khuôn mặt méo mó, nắm tay kêu răng rắc. Hai tên Hoa Đang và Thạch Cương vô dụng, thật muốn tự tay giết hai tên đó. Đáng tiếc hắn còn vô dụng hơn hai chúng nó nên chỉ có thể tự nghĩ trong lòng mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.