Sổ Ước Luân Hồi

Chương 129: Nhiễm Nam Vờn Quách Phong.




--- Lời Tác Thật ---

He he he. Các bác mong chờ Nhiễm Nam cưỡng Quách Thị Hoa không??? Nằm mơ đi

---[0]---

Quách Thị Hoa đỏ cả mặt nhìn tiểu đệ to đùng và dài sọc của Nhiễm Nam đang gác lên lên mu dưới của mình, đè bẹp bãi cỏ non mềm của cô. Túi trứng của hắn ép đè lên mép cô bé của cô nàng. Nhiệt độ da thịt truyền cho nhau khiến cô cảm thấy ngượng nghịu mà thích thú kỳ lạ.

“...Không phải định cưỡng hiếp bản cô nương sao? Sao không đút nó vào” Quách Thị Hoa không suy nghĩ hỏi một câu khiến cô đỏ cả mặt sau khi kịp phản ứng lại mình vừa nói gì.

“Mẹ kiếp cô, cô muốn tui đút vào lắm phải không? Đừng có khiêu khích tôi, cô không biết cô đẹp cỡ nào sao?” Nhiễm Nam hất chân cô sang một bên. Tay hắn đấm vào giường , nghiến răng nghiến lợi nói. Mẹ, cuối cùng hắn cũng không đủ quyết tâm phá bỏ lý niệm sống của mình, dù muốn làm mất mặt Quách Gia nhưng cũng không thể khiến mình trở thành kẻ xấu xa được.

“Mặc đồ lại cho bản cô nương...” Quách Thị Hoa bướng lên nói. Vả lại cô cũng không có sức mà tự mình mặc đồ.

“Chẹp, thật muốn làm kẻ xấu một lần, thọt vào trong cô chủ a” Nhiễm Nam chép miệng tiếc nuối, không vội giúp cô mặc lại quần áo mà ngồi trên giường ngắm nhìn cô, thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật của thiên nhiên.

“...” Quách Đại Quậy trừng mắt nhìn hắn nhưng mà cô vẫn còn thấm thuốc nên trở thành cái nhíu mắt đáng yêu.

“Ực...” Nhiễm Nam nuốt nước bọt lần nữa. Không thể như vậy nữa nếu không mình dám không chịu được lại nhào tới thượng lên cô ta mất. Vội mặc đồ lại cho Quách Thị Hoa, bàn tay hắn sờ soạng khắp người cô khiến cô ngứa ngáy buồn cười không thôi mà ráng nhịn.

“Nhiễm Nam, anh là cầm thú a… Nô lệ dám vô lễ với chủ nhân như vậy a”.

“Hừ… Hừ” Tay hắn mặc áo ngực cho Quách Thị Hoa, trái cổ chạy lên chạy xuống, miệng nuốt ừng ực. Hai cái bánh bao quả thật đẹp quá mức, bóng loáng hồng hào. Đến lúc mặc lại quần nhỏ cho cô nàng hắn càng là nhắm mắt để làm vì sợ nhìn thêm con thú trong người hắn sẽ đoạt lấy quyền điều khiển thân thể rồi làm ra chuyện cầm thú thật sự.

“Anh mặc quần nhỏ kiểu gì đấy, Á… đừng có chạm vào đó, sai sai rồi… Ư… Ngón tay anh đang chọt vào trong tui kìa… Cút mẹ anh đi, mặc quần thì mở mắt ra mới thấy đường chứ”

Khó khăn lắm Nhiễm Nam mới mặc lại xong quần áo cho Quách Thị Hoa trong tràng đay nghiến của cô.

“Bây giờ anh định làm gì?” Thuốc cũng dần hết tác dụng. Quách Tiểu Thư ngồi trên giường, ánh mắt giết người nhìn tên mập.

“Cô có biết tốc độ di chuyển nhanh nhất mà Quách Phong có thể đạt được là bao nhiêu không?” Nhiễm Nam hỏi. Tên này giả vờ nhìn ra ngoài sân, tránh ánh mắt của cô, trầm ngâm suy nghĩ. Nhất tâm đa dụng, hơn mười luồng suy nghĩ lần lượt diễn hóa các cách để đối phó với Quách Phong và cứu cha mẹ. Hắn không muốn nhờ đến Ngũ Đại Quốc Vệ, mà có nhờ cũng không kịp. Cha mẹ hắn bị bắt đã lâu, bị bỏ đói bỏ khát.

“Tôi không biết rõ lắm, nhưng mà trước đây ông cố có khoe khoang tốc độ của ông nhanh cỡ… hơn 170 ngàn mét trên giây lận. Tôi cũng không tin cho lắm” Quách Tiểu Thư vẫn nhìn chằm chằm vào lưng Nhiễm Nam khiến hắn cảm thấy như có người dùng cây nhọn chọc chọc vào lưng mình vậy, suy nghĩ cũng đứt đoạn.

“Hừ hừ, lần này anh dám vô lễ định hiếp dâm tôi, cứu cha mẹ anh xong tôi sẽ tính sổ với anh” Cô nàng gằn giọng. Giọng nói lanh lãnh mà lạnh lẽo vang lên.

Mặc dù là người tu luyện thì đói vài tháng khát vài tuần cũng không sao nhưng cảm giác chịu đựng cơn khát và cơn đói cũng không dễ chịu. Phải mau chóng cứu họ ngay. Trước đó hắn đã bảo với Ni, để cô ra ngoài dẫn hết những người thân còn lại của cô và hắn tạm thời trốn vào Thời Không Giới, giao cho cô một mớ Thời Không Giới Lệnh sơ cua mà hắn tạo ra từ lâu. Tránh Quách Gia lại sử dụng chiêu này. Đợi hắn cứu xong cha mẹ rồi tính.

Cô đòi giúp hắn cứu người nhưng tên mập lại không muốn như thế. Việc cứu người càng ít người tham gia sẽ càng dễ bởi vì đối thủ cấp độ quá cao, dùng trí hơn là đánh nhau cho nên tốt nhất là chỉ một mình hắn mà thôi.

“Quách Gia cô đúng là chẳng có ai là tốt, ngụy quân tử một đám” Nhiễm Nam trào phúng nói.

“Cái gì? Anh không được quơ đũa cả nắm như vậy.”

“Tôi nói sai sao, Quách Gia nếu vẫn còn do lão già Quách Phong đó lãnh đạo thì chả ai tốt đẹp được”

“Hừ hừ. Đợi đó, sau này tôi sẽ cải tổ lại Quách Gia cho anh xem” Cô cãi lại.

“Cô, xì… Ha ha, cô chỉ có bản lạnh quậy phá mà thôi, ai dám để cô lãnh đạo Quách Gia. Cô mà lãnh đạo Quách Gia chắc cả gia tộc họ Quách biến thành một lũ quậy phá”

“Hứ, để rồi xem” Quách Thị Hoa nóng máu lên, hai nấm tay đấm đấm về phía Nhiễm Nam thị uy.

Nhiễm Nam nhìn cô, ánh mắt lóe lên không chừng. Quách Tiểu Thư lãnh đạo Quách Gia sao? Liệu sẽ có ngày đó không? Hay là mình nên thúc đẩy chuyện này thành thật nhỉ? Một ý nghĩ bạo dạn từ từ hình thành trong đầu Nhiễm Nam đuổi mãi không đi.

“Ai làm người đó chịu, anh không được phép gán hết lên đầu Quách Gia a. Ông cố, tôi không nói được nhưng anh đấu không lại ông ấy đâu. Hay để tôi hòa giải hai bên cho”

“Cô đúng là ngây thơ, như vầy đi, tôi có ý này để xem cô hay cái mục đích mà ông ta muốn đạt được quan trọng hơn, cô có dám không”

“Có gì không dám. Nói cho anh biết, trong nhà ông cố là người thương tôi nhất. Tôi muốn gì ông cũng chiều hết đó”

“Ha ha ha” Nhiễm Nam cười nhạo nói “Được, để xem ông ta yêu thích cô tới cỡ nào, đi theo tôi”.

---[1]---

Nhiễm Nam toàn thân bao bọc bởi một lớp da mỏng do thần khí Khí Bảy Màu biến thành. Bên cạnh là Quách Thị Hoa nhăn nhó mặt mày, cô lại bị hắn đánh thuốc cho lờ đờ. Chết tiệt, lần gặp sau hắn, cô phải đánh cho tên mập này đau đớn quằn quại mới thôi. Nô lệ chết dẫm. Chết tiệt, khốn nạn...

Một tay hắn bóp cổ cô, một tay khác nâng lên chĩa vào đầu cô nàng, lớp thần khí bên ngoài bàn tay nhô nhọn lên thành một lưỡi dao bén nhọn rợn người. Nơi hai người đứng cách chỗ nhốt cha mẹ hắn gần 48 cây số, là khoảng cách tối đa mà Nhiễm Nam có thể kích hoạt Hồn Ước, cũng là khoảng cách giới hạn mà cậu có thể giao tiếp bằng Linh hồn lực.

Quách Phong đang ẩn trên một ngọn cây, trốn sau lớp áo khoác trùm đầu đen giống như một u linh. Gió thổi xào xạc khiến vạt áo bay bay theo lá cây. Lão liên tục quan sát như vậy về phía căn nhà hoang nơi có cha mẹ Nhiễm Nam.

Bổng trong lớp trùm đầu đen tối, hai con mắt lão sáng quắc lên. Bầu trời chiều lúc này khá tối bởi mây đen kéo đến, gió lạnh thổi nhanh, nhưng hạt mưa nho nhỏ bắt đầu hạ xuống đại địa bao la bên dưới.

Phía sau lưng lão ta khá xa, từ trên một ngọn đồi cao cao nhìn thẳng xuống chỗ nhà hoang mà lão đang canh giữ. Một đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm lão.

Khoảng 10 phút sau. Trong đầu lão vang lên tiếng nói của Nhiễm Nam, thậm chí là có hình ảnh giả tượng tên này đang khống chế chắc gái cưng của lão, Quách Tiểu Thư.

“Lão già Què Phong kia, khôn hồn thì cút đi, nếu không lão tử rung tay không biết Quách Tiểu Thư đây có còn nguyên vẹn hay không đâu à?”

“He he he, cảm giác chỉ có thể nghe mà không thể trả lời có dễ chịu không?” Nhiễm Nam chọc cho lão giận lên. Hiện tại Nhiễm Nam có thể giao tiếp với lão nhưng lão thì lại không biết cách nào để trả lời lại hắn.

“Cho lão một phút chạy đến đây cứu cô ta, sau một phút, tôi sẽ xẻo vài miếng thịt trên người cô gái này cho ông xem. Sau hai phút tôi lột truồng cô nàng rồi quay lại tung lên mạng cho ông xem. Ha ha ha ha ha”

“Tôi đang ở cách lão 48 kilomet, mau đến đây, địa chỉ là...”

“Đến nhanh nhé...”

Hình ảnh biến mất. Tiếng xương ngón tay vang rôm rốp vì bị lão nắm chặt do tức giận.

“Nhiễm Nam, nhóc con mi giỏi lắm. Nhưng mi lầm rồi, mi định điệu hổ ly sơn sao? Dù ta có rời đi mi cũng không thể cứu được người đâu”. Lão nghe Nhiễm Nam uy hiếp vốn cũng định dùng cha mẹ hắn uy hiếp ngược lại nhưng mà không có cách nào nói chuyện từ xa với Nhiễm Nam được nên chỉ có thể phải đi một chuyến cứu đứa chắc cưng của mình mà thôi.

Quách Phong vung tay lên, linh lực màu đen từ tay lão tỏa ra nhanh chóng rồi dung nhập vào không gian biến mất. Một giây sau, toàn bộ căn nhà hoang và đất dưới nền nhà bị bị gần chục lớp khiên khổng lồ màu đen bao vây lấy kín không kẽ hở.

Đây là Pháp Hộ Thông tạo ra khiên linh lực để phòng thủ của lão được lão dốc hơn một nửa linh lực trong người ra sức biến chúng to ra, kết nối với nhau lại thành một quả cầu tròn nhốt cha mẹ Nhiễm Nam và cả căn nhà vào trong. Lần trước Nhiễm Nam mở cổng không gian ra chỉ cao to tầm hai mét mà thôi. Cả căn nhà như vậy hắn hẳn sẽ không có cách nào để cứu người được.

“Như thế này để xem mi cứu người kiểu gì. Đợi ta đến cứu cháu gái nếu mi không có ở đó thì hai vị phụ huynh này vẫn ở trong tay ta mà thôi”.

Dựa theo địa chỉ mà Nhiễm Nam nói, lão phòng lên trời bay đi cực kỳ nhanh. Chỉ nghe tiếng gió thổi phùng một cái mạnh mẽ, một vòng khí lãng khuếch tán khiến ngọn cây nổ nát thành vụn gỗ. Thân ảnh của Quách Phong đã biến mất giữa vòm trời.

Một giây sau, bóng đen khoác áo trùm đầu đen xuất hiện ở huyện mà Nhiễm Nam đang có mặt. Nhìn bản đồ google map trong điện thoại một chút để xác định phương hướng. Quách Phong lần nữa bay đi cực nhanh mắt người thường không cách nào phát hiện được.

“Đến rồi” Nhiễm Nam nhe răng ra nhìn một cái bóng mờ từ xa chân trời bay đến. Tốc độ nhanh vô cùng, không tới một phần trăm giây đã xuất hiện trước mặt hắn. Ngay cả tên mập cũng chỉ có thể mơ hồ thấy được quỹ tích bay của lão ta mà thôi. May là còn có nhìn trộm xuyên không gian mới giúp hắn theo dõi lão ta, không bị lão bất ngờ đánh lén.

Quách Phong tự tin với thực lực bản thân nên vốn dĩ cũng không định đánh lén. Lão bay lơ lửng trước mặt Nhiễm Nam, quan sát hắn trong chốc lát. Tên mập trước mắt này có cái gì đó rất khác thường nhưng lão lại không biết là cái gì?

“Mi có gan đấy. Bắt cóc chắc cưng của ta mà còn dám ngang nhiên đứng đây. Đúng là tuổi trẻ không biết lo sợ nhỉ”

“Hừ… Què Phong, lão nghĩ bao trọn căn nhà như vậy thì có thể ngăn được ta sao? Ha ha ha, buồn cười. Đến đây thôi, trả chắc gái cho lão, nếu quay lại nhanh thì may ra lão sẽ kịp cản lão tử lại đấy. Ha ha ha” Nhiễm Nam cười lạnh nói một tràng bằng linh hồn lực. Cả người hắn nhanh chóng biến thành những điểm sáng màu đỏ nhạt tan ra không khí rồi bay đi mất với tốc độ xuyên không gian thời gian. Biến mất không thấy đâu nữa. Thần khí Khí Bảy Màu cũng biến thành một bãi than đen. Thì ra nó chỉ là món đồ dùng một lần mà Nhiễm Nam ước ra mà thôi.

“???” Quách Phong trợn mắt lên không hiểu gì cả. Đây là sao?

---[2]---

Trở lại hơn ba mươi phút trước, sau khi Nhiễm Nam và Quách Thị Hoa rời khỏi nhà hoang, lên đường cứu cha mẹ hắn.

Hạ thuốc Quách Thị Hoa lần nữa khiến cô nàng ngất ngứ xong rồi dẫn đến một nơi cách xa Quách Phong tận 48 cây số đường thẳng. Nhiễm Nam để cô ngồi xuống nóc một ngôi nhà tường hai tầng. Đứng bên cạnh, tên mập kích hoạt Thời Không Giới Lệnh để mở cổng Thời Không Giới. Từ bên trong hắn vác theo Ý Thể của mình ra ngoài. Trang bị cho nó một lớp bao bọc bằng thần khí Khí Bảy Màu loại dỏm dùng một lần. Sở dĩ sử dụng Ý Thể thay vì robot giả dạng chính là sợ tên già đời Quách lão nhận ra khác thường giữa người thật và người máy. Dù sao thì người máy không thể có được sóng sinh mệnh như sinh vật được. Ý Thể lại khác, trừ không thể di chuyển ra nó hoàn toàn là một sinh vật, thậm chí còn có phân hồn nằm ở bên trong để điều khiển việc tu luyện cơ mà.

Vỗ vỗ người Ý Thể, Nhiễm Nam hài lòng gật đầu, không chỉ để giả trang mình tuyệt giống mà còn thay mình tu luyện nữa. Thậm chí tu luyện mà không cần di chuyển thật là thần kỳ. Nếu để bản thân hắn tu luyện thì ngoài thiền ra hắn còn phải vận động thể lực nữa đó. Ý Thể lại không cần như vậy mới tài chứ. Không biết nguyên do là gì nhỉ? Là tần suất rung động liên tục kỳ lạ của Ý Thể chăng?

Thiết kế xong hết thảy để dụ lão Quách Phong đến đây xong. Nhiễm Nam liền co giò lên chạy cực nhanh, không tới nữa phút tên này đã chạy đến gần nơi cha mẹ hắn bị nhốt giữ.

Đứng trên một ngọn đồi cao, lạnh lẽo nhìn Quách Phong núp trên ngọn cây đằng xa phía dưới. Linh hồn lực Nhiễm Nam có công pháp vận dụng nên dù cho hắn có nhìn lão lâu hơn nữa thì lão cũng không thể cảm nhận được đáng có người nhìn lén mình.

Tên mập lại mở ra cổng Thời Không Giới trên ngọn đồi. Sau đó dùng thần khí Khí Bảy Màu đào một cái hố thật lớn, bắt đầu thiết kế bẫy rập cho lão khốn kiếp này một vố thật đau.

Chuẩn bị xong xuôi, Nhiễm Nam liền giao tiếp với Quách Phong, dẫn dụ lão chạy đến chỗ Quách Thị Hoa.

Cách không hơn 48 cây số đường bộ dùng linh hồn lực nói chuyện với Quách Phong khiến lão thắc mắc vì sao tên mập ngay trước mắt lại không mở miệng nói chuyện mà lại truyền âm.

Dĩ nhiên là không thể mở miệng nói chuyện rồi. Bởi vì đứng bên cạnh Quách Tiểu Thư chỉ là Ý Thể của Nhiễm Nam mà thôi thì làm sao có thể mở miệng nói chuyện được.

Nhiễm Nam bỏ lại một câu chọc giận xong, hắn liền hấp thụ Ý Thể. Thần khí cũng hết Mệnh lực duy trì mà tan thành tro.

Cùng lúc này. Quả cầu được lắp ghép từ mấy cái khiên linh lực cực kỳ kiên cố của Quách Phong dùng để giam giữ cả căn nhà có cha mẹ Nhiễm Nam bên trong bị hắn đẩy đi. Bởi vì đây là khiên linh lực thiên về phòng ngự nên tên mập không phá nổi. Tuy nhiên như vậy cũng không cản được hắn cứu cha mẹ ra. Đã không tự phá được thì dùng cách khác thay vào thôi.

Hắn biến hai cái thần khí Khí Bảy Màu thành hai bàn tay to lớn, bắt đầu lăn quả cầu khiên của Quách Phong lên ngọn đồi hắn đã chuẩn bị cổng Thời Không Giới. Quả cầu chạm vào cổng không gian liền nhanh chóng bị nó phân giải phá hủy ra một cái lỗ hổng. Thông qua lỗ hổng này Nhiễm Nam nhanh chóng dìu cha mẹ mình ra, giúp họ nhận chủ Thời Không Giới Lệnh rồi đưa họ vào trong tránh nạn trước.

Hiện tại. Nhiễm Nam đang đứng trước cổng Thời Không Giới lẳng lặng chờ đợi. Cậu ta muốn chờ Quách Phong đến để cho ông ta một vố đau. Miệng hắn lầm bầm đếm ngược.

Còn 7 giây.

Một cái lồng chụp vô hình bằng linh lực từ trên cao hạ xuống cực nhanh muốn nhốt lại hắn. Nhưng Nhiễm Nam có phòng bị từ trước, thông qua tầm nhìn của nhìn trộm hắn dễ dàng theo dõi được nhất cử nhất động của Quách Phong nên vội vàng tránh được cú chụp này. Vừa động là hắn liền dùng hết sức bỏ chạy về một hướng khác. Hắn biết tốc độ của Quách Phong rất nhanh, tốc độ ra chiêu và tốc độ chiêu thức di chuyển còn nhanh hơn nên tên mập không dám có chút chần chờ.

Thay vì vòng qua chui vào cổng Thời Không Giới đã mở sẵn thì Nhiễm Nam chạy về hướng khu vực trống trải hơn, chỉ có cây cỏ um tùm mà thôi. Tốc độ của hắn thua kẻ địch quá nhiều nên không có cách nào chạy vào Thời Không Giới trước khi bị lồng chụp linh lực lần nữa chụp lại.

Quách Phong từ rất xa cách không thông qua Công Giới Tùy Tâm Kính chụp lồng linh lực để nhốt hắn bị thất bại. Lão vội điểu khiển lồng linh lực bao lấy cổng Thời Không Giới tránh tên mập vòng qua chui vào. Ai ngờ Nhiễm Nam không có ý định như vậy mà chạy qua hướng khác. Nhìn qua hướng đó liền nhìn thấy một cái cổng Thời Không Giới đang hiện ra.

“Khốn kiếp, tên Nhiễm Nam này thật giảo hoạt” Lão chửi nhỏ một tiếng. Nhiễm Nam di chuyển rất nhanh, khoảng cách cổng không gian mới rất gần. Chỉ cần một phần ngàn giây thôi là hắn có thể chui vào trong trốn thoát. Vì vậy tránh việc chụp hụt lần nữa do tốc độ di chuyển của tên này, thay vì dùng lồng linh lực chụp bắt hắn, lão ta đành phải tạo nhanh một bức tường linh lực gần như vô hình, thật nhanh thông qua Công Giới Tùy Tâm Kính chắn ngang trước mặt Nhiễm Nam khiến hắn tông đầu vào đau điếng.

Còn 5 giây.

Boong…

Đầu Nhiễm Nam đập vào tường linh lực nghe một tiếng chát chúa. Dùng tay xoa đầu một cái, tên này nở nụ cười nham hiểm.

Sự việc xảy ra cực nhanh. Từ khi Quách Phong trở lại đến khi Nhiễm Nam bị chặn lại không quá 1 giây. Hắn liên tục gây áp lực lên lão khiến lão sợ để thoát Nhiễm Nam lần nữa. Ngẩng đầu lên nhìn Quách Phong từ xa bay đến cực độ nhanh chóng. Chĩa ngón giữa lên chọc giận lão một cái. Mặt đất dưới chân Nhiễm Nam bỗng nhiên sụp đổ.

Nhiễm Nam lọt xuống cái hố rộng mà hắn đào trước đó, thần khí đang chở một lớp đất để ngụy trang được thu hồi nên hắn rất nhanh đã đến đáy hố. Ở đây lại có một cái cổng Thời Không Giới khác đã mở sẵn.

Quách Phong vừa bay tới, sự việc đột nhiên khiến lão đôi chút thất thần. Đến khi lão đến trên miệng hố thì Nhiễm Nam đã chui người vào cổng không gian gần hết, chỉ còn mỗi một bàn tay còn thò ra bên ngoài, trong tay nắm lấy Thời Không Giới Lệnh.

“Mẹ… Nó” Quách Phong chửi nhỏ một tiếng. Lão cực nhanh lao xuống. Một phần ngàn giây sau, bàn tay lão liền chụp lấy bàn tay của Nhiễm Nam.

Còn 3 giây.

Bỗng Nhiễm Nam từ bên trong thò đầu ra cười lạnh nhìn lão, mở miệng nói chuyện khiến lão bất ngờ giật cả mình.

“Què Phong lão già chim cút chiên bơ, tôi có món quà lớn dành cho ông đây, hy vọng ông thích thú, he he he”

Nói xong, từ cổng không gian một trái bom hạch nhân mini giống hệt lần trước được rút chốt sẵn rồi thay ra trước mặt Quách Phong khiến lão tròn mắt lên. Một tay vẫn giữ chặt tay Nhiễm Nam, một tay lão vội thi phép tạo ra một quả cầu linh lực bao lấy quả bom thật nhanh tránh nó nổ khiến lão bị thương. Phải biết dù lão là linh tu trúc cơ kỳ nhưng cơ thể không thể mạnh mẽ như thể tu hay mệnh tu được. Nếu không ngăn chặn lại thì sẽ bị nổ tan xác mà chết ngay.

Một giây sau.

Tò Te…

Quả bom sáng lên rồi nổ tung...

--- Lời Tác Giả ---

Quyển 1: Khởi Đầu.

Quyển 2: Quách Gia, Biển Lớn.

Quyển 3: Trái Đất Tân Kỳ.

Sổ ước Chương 1xx: 10508vinguoiyeu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.