Sổ Ước Luân Hồi

Chương 126: Nhất Dục Nhục, Nhất Thê Lương (18+).




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

--- Lời Tác Thật ---

Vừa nghe vừa đọc nào các đh:

https://www.youtube.com/watch?v=lTLVAGFmbRw&ab_channel=Th%E1%BA%A3mXinh-Th%E1%BA%A3mC%E1%BB%A7aS%E1%BB%B1TinhT%E1%BA%BF

---[0]---

Đich God nghiêng ngả sắp đổ sập xuống nền nhà. Hồng Nhan vui mừng vì cuối cùng cũng thoát hiểm.

Bịch…

Bỗng một chân Đich God bước tới làm trụ kiềm lại cơ thể không để mình ngã xuống. Bàn tay đầy máu me của hắn cử động đưa lên mặt.

“Grừ”.

Hắn rên khẻ đầy tức giận. Cái móng vuốt cắm sâu vào trong gò má của hắn bị thô bạo rút ra. Máu me bắn thành tia ra sàn nhà. Đúng vậy, Đich God không chết. Năm cái móng vuốt đánh lén của Tám Ngón bị hắn dùng tay chặn lại gần hết, chỉ có một cái bị lệch đâm vào má nên không đỡ được mà thôi.

“Mẹ nó, chết rồi cũng còn ráng cắn tao một cái”

“Này thì đánh lén, này thì đánh lén” Đich God bước tới dẫm nát đầu tên nhỏ thó Tám Ngón thì mới hả giận. Khuôn mặt xám xanh vì mất máu. Hắn dùng tay che vết thương trên mặt. Dị năng khởi động khiến cơ bắp khép lại. Tuy không lành thương nhưng lại cầm được máu. Hắn quay lại phòng ngủ của Hồng Nhan, che chắn toàn bộ khung cửa ra vào, nhìn chằm chằm cô.

“Tôi… Tôi đã nói tôi không biết anh nói tới tên mập nào mà” Hồng Nhan yếu ớt nói. Tay cô ôm bụng, sợ hãi vô cùng. Có cảm giác như cô sắp sảy thai vì căng thẳng vậy. Nhiễm Nam, anh ở đâu mau về cứu em.

“Cô là cô chủ của Công Ty Vệ Sĩ Đầu Gấu, không có chuyện không biết tên mập có khuôn mặt mờ ảo đó. Xem ra không dùng biện pháp mạnh là cô sẽ không nói. He he, trước cứ tóm cô về giao cho đại ca John đã. Chẹp chẹp...”

“Tôi không phải chủ công ty đó”.

“Hừ, ra đây, đừng để tao phải động tay động chân kẻo thú tính của tao nổi lên là mệt mày đó”

---[1]---

Trở về lúc 9 giờ cùng ngày.

Nhiễm Nam ôm ấp cô gái từ sáng đến tận trưa. Doggy, Blow Job, The Butterfly, Pushing Tush, đủ loại tư thế với cô nàng này. Hai kẻ khát tình say sưa đánh nhau bằng bộ phận giới tính. Tiếng “băm thịt” vang lên điều điều trong nhà. Hàng xóm còn tưởng nhà cô gái mở tiệc nên làm bếp suốt từ sáng sớm. Có vài đứa con nít còn chạy qua định ăn chực nhưng mà không ai mở cửa cho tụi nó vào.

“Ía ia a… Anh Nam ơi lại quá. Sao em làm với người khác được vài lượt là thấy mệt chết đi được, mà em làm với anh thì càng làm càng sung thế nhỉ, không thấy mệt mỏi nhỉ?” Cô nàng nằm trên bàn phòng khách, ưỡn mông lên thật cao cho tên mập ở phía sau ăn “hải sản” của cô. Tên này húp sồn sột, miệng hắn ngồm ngoàm trả lời “He he, anh là thần tiên, ai làm với anh điều càng làm càng khỏe người như vậy đó”.

Thật tế là hắn liên tục vận dụng công pháp song tu Uyên Ương Mệnh Lý. Dù là cô gái chỉ là người thường nhưng mệnh lực sau khi thông qua công pháp biến đổi vật tẩm bổ cho cơ thể cô ta khỏe mạnh hơn. Vì vậy Nhiễm Nam càng “đục lỗ”, “đóng đinh” vào” con hàu” của cô nàng, cô sẽ càng cảm thấy thoải mái hơn, sung sức hơn.

Dùng răng gặm lấy mép phải “con sò” của cô gái, Nhiễm Nam cứa qua cứa lại miếng thịt mỏng này khiến cô la hét “thảm thiết” nghe mà tiểu đệ của hắn phải dựng đứng lên.

“Ư, anh Nam, đừng gặm nữa, người ta còn gì đâu, có mỗi một con hào mà anh cứ đem ra gặm suốt, ứ… Á”

Ting… Ting...

“Hử...Gì ấy nhỉ?” Nhiễm Nam nghe thấy tiếng thông báo có người gọi của Xuyên Giới Liên vừa vang lên liền tắt ngúm. Có lẽ là Huỳnh Ni hay Meow Meow hoặc Nguyễn Văn Chiến gọi hắn nhưng mà thấy không cần nữa nên thôi. Nhìn cô gái đang đưa mông và “thiên đường” vào mặt mình, tên mập tiếp tục làm nhiệm vụ. Kệ đi, lôi Xuyên Giới Liên ra gọi lại lại mất công giải thích này nọ với cô gái. Tiếp tục thôi.

Lúc này ở ban công căn hộ của Hồng Nhan. Xuyên Giới Liên của cô rời tay bay ra ngoài, cuộc gọi đang thực hiện cho Nhiễm Nam cũng bị gián đoạn và nó rơi xuống mặt đất bên dưới, rớt xuống cống thoát nước và biến mất từ đây.

“Món ăn biển của em ngon quá” Nhiễm Nam khen cô gái “Nước cũng ngọt nữa, ực ực… em còn nước không cho anh xin thêm nhé”.

“Ưm...Anh cứ lấy tự nhiên” Cô trả lời.

“Vậy anh lấy nhé...” Nhiễm Nam đưa tay phải lên, dùng hai ngón ở giữa nhẹ nhàng tách mép hào ra rồi chọc sâu vào trong.

“Ư” cô nàng rên rỉ.

Nhiễm Nam cảm thấy hưng phấn không thôi. Ba vòng của cô gái điều chuẩn chỉ tỷ lệ và phù hợp với chiều cao khiêm tốn của cô nàng. Chúng nhỏ bé mà đáng yêu như mèo con vậy. Hai bờ mông căng đầy và nhỏ nhắn. “Mắt dọc” mềm mại nho nhỏ ôm chặt hai ngón tay của cu cậu.

Móc móc nhè nhẹ. Có tiếng nước ứ đọng bên trong “hàu non” hồng hào.

Móc. Móc. Móc. Nhiễm Nam bắt đầu di chuyển hai ngón tay lên xuống bên trong cô gái. Móc xuống thì còng hết hai ngón tay lại ở trong, móc lên thì hai ngón tay thẳng đuột. Theo tốc độ “móc cua” ngày càng nhanh của tên này, nước bắt đầu từ bên trong tiểu muội của cô gái chảy ra. Khuôn mặt V-Line cùng hai má hồng hồng của nàng nhăn nhó vì phía dưới bị móc ngày càng mạnh. Cái miệng đáng yêu của nàng kiều rên rỉ từ nhỏ nhẹ dần lên.

Móc. Móc. Móc.

Óc ách… Óc ách…

Nhiễm Nam hai ngón tay móc lia móc lịa, giật mạnh như đang giằng co giành giật thứ gì.

“Á…. A aaaaah ư ư aaa anh Nam, anh Nam, đau… đau… Sướng quá, anh móc mạnh vậy”

“Vậy anh nhẹ lại nhé”

“Đừng… đừng… Dừng lại… nữa đi”

“Hề hề”

Nhiễm Nam theo yêu cầu tiếp tụ móc càng mạnh càng nhanh hơn. Cô gái không chịu nổi, hạ thân giật đùng đùng, nước từ bên trong túa ra như có người cầm ống nước để tưới ra vậy. “Nước cam lồ” từ trong bắn ra ướt hết cả người Nhiễm Nam khiến hắn giống như mới từ trong mưa đi ra vậy. Nước nôi bắn liên tục, Nhiễm Nam móc liên tục. Cô gái toàn thân co giật sung sướng rên hét um sùm khiến hàng xóm tưởng có án mạng, xém chút đã báo cảnh sát.

“Ha hà hà… Em… Em hết nước rồi… Anh đừng móc nữa… Ứ… A” Cô gái với tay ra sau mông muốn cản bàn tay của Nhiễm Nam lại. Nước đã không còn để mà cô ra nữa rồi.

“Không tin, em còn nước sốt hải sản mà dấu không cho anh nè...” Nhiễm Nam vẫn móc tiếp, móc đùng đùng khiến cô nàng không ngừng hét lớn, rên rỉ. Bổng nước không còn túa ra nữa thì lúc này từ đâu xuất hiện, tiếp tục từ phía trong “đạo âm” của cô túa ra lần nữa. Cậu chàng hả họng hứng tới. Cô gái bị hắn móc ra bấy nhiêu nước thì hắn hứng uống hết bấy nhiêu, còn phối hợp với hai ngón tay, dùng lưỡi liếm vào “mắt dọc” của cô.

---[2]---

Cùng ngày này vào lúc xế trưa, tháng 9 năm 2009.

Nhiễm Nam về tới nhà của Hồng Nhan, thấy cửa mở toang hoác, hắn vội đi nhanh tới. Vừa bước vào trong nhà liền thấy ba cái xác người lạ nằm la liệt khiến hắn lo lắng cho Hồng Nhan không thôi. Tim đập thình thịch. Hình ảnh Hồng Nhan bị hại liên tục hiện ra trong trí tưởng tượng của hắn. Nhiễm Nam hét lên gọi tên cô trong lo sợ. Không có trả lời. Hồng Nhan, em đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra?

Từ góc nhìn ở cửa chính, nhìn xéo vào trong phòng. Nhiễm Nam thấy được cổng Thời Không Giới đã mở. Hắn thở phào một hơi. Xem ra là Hồng Nhan đã trốn vào đó rồi. Không biết cô ấy có bị sao không nữa…

---[3]---

Trước đó, vào khoảng trước 9 giờ sáng một chút.

Tám Ngón và Má Mì Tam Thể bước qua đường, đi vào trong sân của tòa nhà mà Hồng Nhan đang ở. Cả hai là dị nhân, thân thủ bất phàm, rất dễ dàng tránh qua ánh mắt của bảo vệ. Chỉ một lần nhìn xuống uống một hớp nước của bảo vệ mà cả hai tên đã không hay không biết đi vào bên trong tòa nhà.

Đứng trước thang máy. Ả Má Mì đang gọi điện thoại. Tiếng từ đầu dây bên kia vọng ra.

“Sao rồi? Các người tìm được Hội chủ Nữ Hội chưa?” Giọng một người đàn ông ồm ồm phát ra. Ông ta là cùng một bọn với đám đàn ông bị Nữ hội trừng trị trong quá khứ. Quá hận thù mà bọn này tìm đến nhau, hợp lại thành một nhóm để có đủ sức trả thù Nữ hội. Mấy tên này lừa gạt người thân gom góp tiền bạc lại thuê sát thủ để đánh hạ Nữ hội nhưng thất bại. Lần này mời về hai tên dị nhân của Impossible Club. Kế hoạch kỹ càng hơn.

“Bắt ả về cho chúng tôi. Chúng tôi muốn dùng ả để uy hiếp bọn Nữ hội, tốt nhất là còn lành lặn, như vậy có giá trị hơn” Tên này nói.

---[4]---

Bây giờ là 12 giờ 35 phút, có thể xem như là xế trưa.

Nhiễm Nam sau khi móc cho cô gái ấy ra nước lênh láng rồi thì để cô nghĩ một lát sau đó hắn lại vận dụng Uyên Ương Mệnh Lý tiếp tục giao thoa hai cơ thể với nhau. Tra chìa vào ổ. Đến tận bây giờ vẫn chưa xong mà còn đang là cao trào nữa.

Nhà của cô gái có hai tầng, có cầu thang gỗ nối chúng với nhau. Cầu thang có tay vịn và ở đầu cầu thang có một trụ cái. Trên trụ cái có phần nhô lên mượt mà trơn tuột, sờ vào rất thích và nhẵn nhụi. Nhiễm Nam bế cô gái lên cao, canh thật chuẩn và đặt cô ngồi xuống. Phần nhô lên này dễ dàng chui sâu vào “cửa hậu” của cô nàng khiến cô nàng nấc lên nghẹn ngào một tiếng.

“Ách… anh Nam, anh định làm gì em dạ” Cô ỏn ẹo nói, biết còn cố hỏi.

“Trời ơi, mặt em cưng gì đâu, nếu không phải là tình một đêm chắc anh lấy em về làm vợ bé luôn quá”

“Sao dạ? Chê em qua tay nhiều người đàn ông rồi hả, hi hi hi hi”

“Uhm, không, chỉ là người đẹp như em anh không tiện chiếm làm của riêng thôi, ha ha ha”

“Ha ha ha” Cô gái cũng cười phụ họa theo. Ánh mắt có chút buồn buồn nhưng rất nhanh liền biến mất. Cô không được ăn học tốt, nhà nghèo hèn, cái cô có chỉ là nhan sắc, cô lại không thích làm việc vất vả. Ba năm qua cô chính là sống chen vào giữa Sài Gòn nhờ tài chính từ các đại gia. Nhiễm Nam cũng thế, chính là có qua có lại mà thôi.

Tên này đặt cô ngồi lên trụ cái xong còn lắc lắc eo cô khiến cái thứ đang chọc vào “cửa hậu” ngoáy ở trong. Cô nàng nhắm mắt rên khẽ. Vừa mở mắt ra đã thấy Nhiễm Nam cầm tiểu đệ phóng thẳng tới, nhanh như tia chớp đâm gậy như ý vào trong động thiên thai của cô. Đầu gậy chui thẳng một đường từ cửa ngõ đi vào tận sau nhà. Thứ đó vừa bự vừa dài, tách thịt của cô ra, hiên ngang một đường đi thẳng.

Cảm nhận bên dưới có thứ nóng hổi xâm nhập bên trong cô, áp lực từ tiểu đệ to tròn đẩy vào khiến cô nàng hét lớn một tiếng.

“A… Anh Nam, anh thô lỗ quá hà nhen”

“Hi hi, vậy để anh nhẹ nhàng lại nha” Nói rồi hắn bắt đầu đưa đẩy “cây bút chì” của mình chuyển động tịnh tiến bên trong cô.

Cô nàng vừa bị hắn tấn công phía trước vừa cảm nhận ở “cửa hậu” của mình có thứ cứng ngắc lạnh lẽo chọt thẳng thì khó nhịn được, môi xinh bắt đầu rên rỉ. Hai chân cô nâng lên kẹp lấy eo Nhiễm Nam. Tay cô choàng cổ Nhiễm Nam kéo đầu hắn xuống. Cả hai trao nhau nụ hôn kéo dài mà ướt át.

Trên hôn, dưới hẩy. Tay Nhiễm Nam còn tranh thủ vò, nhéo, nắn, bóp, vặn xoắn, làm đủ trò với cặp bưởi non của cô nàng. Hôn lưỡi đã hắn đưa môi xuống nút lấy hai “núm vặn” của cô, mút lấy mút để. Tiểu đệ ở bên dưới cũng đâm tới đâm lui ngày càng nhanh.

“Nhanh lên anh… Em tới quá rồi… Ah ha hà hà hư ư ư”

Nhiễm Nam ôm chặt cô vào lòng mình. Cả hai dính nhau như sam. Nhất là khúc bên dưới. Mông hắn hẩy liên tục. Tiếng va chạm như người ta bằm thịt nấu cháo. Tiểu đệ thụt ra nghe tiếng ót, tiểu đệ thụt sâu vô nghe cái ách.

Ót ách. Ót ách.

Pập. Pập. Pập.

“Ư á á”

“Hừ hừ”

“Anh… Nhanh… Nhanh quá, chậm lại chứt ứ… Em ra mất… A aaaaaa”

Nhiễm Nam thúc gậy như ý tới một cú thật mạnh hòng tiêu diệt yêu quái. “Thiết bảng” phình to ra trong hạ thân yêu quái, một lượng đạn trắng đục bắn ra ào ạt lấp đầy bên trong kẻ địch. Bụng cô gái phình to ra như có thai mấy tháng vậy.

Dung dịch ấm nóng chiếm lấy hết các giác quan. Cô nàng thét lên sảng khoái, người rung bần bật, nước từ trong hòa vào “protein” của Nhiễm Nam dưới sự biến đổi của Uyên Ương Mệnh Lý khiến nó mang màu đỏ nhạt, chảy tràn từ bên trong ra bên ngoài bất chấp tiểu đệ đang lấp đầy cửa ra vào của cô.

“Đã quá… anh Nam, hay là em làm bồ nhí của anh nhé, không cần anh chu cấp cho em, chỉ cần thường xuyên cho l* em thăm thằng nhỏ của anh là được. Phê quá à” Cô nàng thều thào trong khoái cảm, nói như hết hơi.

Nhiễm Nam không trả lời. Hắn lại bắt đầu di chuyển gậy như ý. Môi hắn khóa môi cô. Hiệp tiếp theo bắt đầu ngay khi hiệp này vừa kết thúc đưa cô nàng này tiếp tục lạc lối trong nhục dục.

Ra thêm lần nữa rồi cả hai nằm ôm nhau. Cô gái nói “Anh đi rồi, em sẽ nhớ tiểu đệ của anh lắm đó”

“Ha ha, nếu nhớ thì em gọi cho anh, nếu không bận anh sẽ đến.”

“Anh hứa đó nha. Thật không biết cô gái nào may mắn được anh yêu đây nữa, tò mò quá. Cô ấy có đẹp hơn em không?”

“Hì hì” Nhiễm Nam cười trừ. Mỗi người đẹp một kiểu, hắn chẳng biết phải trả lời thế nào. Về cơ bản dù Huỳnh Ni có bỗng trở nên xấu xí hắn cũng vẫn sẽ yêu cô.

“Em nằm nghỉ đi. Anh đi về trước”

“Hi hi, lần sau nhớ ở lâu hơn nhe”

“Ừ”

Nhiễm Nam hẹn cô nàng lần sau lại đến đưa cô lên đỉnh nhục dục. Hắn bỗng nhớ tới Hồng Nhan. Nên về ghé thăm cô rồi.

---[5]---

Hơn 9 giờ một chút, tầm 9 giờ 20 trước đó cùng ngày, tháng 9 năm 2009

Một tên đàn ông mập mạp có khuôn mặt hèn mọn nhận được tin nhắn địa chỉ nơi Hồng Nhan đang sống xong liền lái xe đến.

Hắn ta đậu xe trước tòa nhà, gọi điện thoại liên lạc với ai đó mà không có người bắt máy. Vài lần như vậy khiến hắn ta lo lắng trong thấy rõ. Ngước đầu nhìn lên tầng 20, tên này lẩm bẩm gì đó. Hắn quyết định tự mình lên đó xem sao.

Tên này nói ra tên Hồng Nhan với bảo vệ, nói là bạn cô đến thăm cô. Nhưng bảo vệ chặn lại không cho hắn lên, phải có người trong tòa nhà xác nhận thì mới cho hắn đi vào. Tên mập này dây dưa vài câu liền quyết định dùng tiền thông qua cửa khẩu. Đút lót cho bảo vệ cả triệu bạc hắn mới đi vào được trong tòa nhà. Bấm thang máy đi thẳng lên tầng thứ 20 có Hồng Nhan sinh sống.

---[6]---

Lúc này ngay trên căn hộ của Hồng Nhan. Đich God đứng trước cửa phòng ngủ của cô, ánh mắt khó chịu nhìn cô. Nhìn tư thế của bà bầu này xem ra chính là định phản kháng đến cùng rồi.

“Được rồi, xem ra chỉ có thể đánh hạ mày thôi” Hắn nói, tay phải hạ xuống cầm lấy hung khí lòi ra từ phéc mơ tuya của mình. Hung khi dài và to như gậy bóng chày sáng lên ánh sáng màu nâu, đạn nòng nọc bạo động bên trong. Đich God nhắm vào tay chân của Hồng Nhan bắn đến.

Thần khí Khí Bảy Màu xoay một cái biến thành khiên mỏng bán trong suốt ở trước mặt chặn đứng mấy viên đạn. Cường đại lực va chạm khiến tấm khiên bay lùi lại đẩy Hồng Nhan phải lùi đến tận vách tường phía sau lưng. Cô mới chỉ mệnh tu cấp 5 mà thôi, quá yếu so với tên dị nhân trước mặt, hắn ta chí ít cũng trên cấp 25 rồi.

Đỡ được vài viên đạn của Đich God, chúng va chạm rồi nổ nát ra thành đốm dịch nhầy dính trên thần khí. Chịu đến cú bắn thứ ba thì thần khí cũng biến lại thành khuyên tai rơi leng keng xuống đất. Hai tay, hai chân Hồng Nhan bị tên to lớn của Đông Nam Hội này bắn thêm mấy phát cực nhanh mà cắt đứt, rơi xuống nền nhà. Máu cô tuôn xối xả.

Hét lên thảm thiết, Hồng Nhan không tay không chân không điểm tựa liền dựa vào tường trượt ngã cái bịch. Máu vẫn đoạn tay chân còn lại mà phun ra ào ào. Mệnh lực cấp tốc chuyển đến dần dần cầm máu. Hồng Nhan đau đến hôn mê.

“Hừ, đã bảo đừng cãi lời tao rồi mà không nghe. Hy vọng đại ca John không chửi tao vì đã quá tàn nhân, he he he. Giữ cho mày sống là được chứ gì. Yên tâm, tinh trùng của tao có chức năng cầm máu. Í sao con nhỏ này lại tự cầm máu rồi nhỉ?”

Đich God bước tới, đi vào trong phòng định vác Hồng Nhan lên rồi rời đi. Dây dưa đủ rồi, kết thúc thôi. Tên này mỉm cười đắc ý. Khuôn mặt hạ lưu của hắn bổng trơ ra, ánh mắt nghẹn ngào. Bước chân vừa giơ lên cũng ngừng lại. Có thứ gì đó từ cổ hắn bay qua, bắn thành tia, hai ba tia màu trắng kéo theo những tia màu đỏ.

Người hắn ngã xuống, cổ họng nấc lên mấy cái, đưa tay ôm lấy cổ. Ánh mắt hắn dại ra, không tin tưởng vào mọi chuyện trước mắt. Giữa cổ hắn có ba cái động nhỏ xuyên từ sau ra trước. Động mạch, xương cổ, thanh quản vâng vâng bị cắt xuyên. Máu phún ra như mưa. Hai tay cố chặn lại trước ba cái lỗ nhưng vô ích. Tròng đen giãn ra, Não thiếu máu không có năng lượng hoạt động trở nên u mê dần. Một phút sau. Một đời độc ác của tên dị nhân cấp thấp thuộc Đông Nam Hội, đàn em cựu đường chủ John, Đich God chết.

“Ha ha ha… Anh Tám Ngón, em trả thù được cho anh rồi, anh ở dưới đó đợi em, em xuống địa ngục với anh ngay đây...” Má Mì Tam Thể và Tám Ngón vốn là tình lữ. Cô hôn mê mấy phút cho đến khi tỉnh lại. Cơ thể bị thương rất nặng, máu chảy gần hết. Nếu cứ nằm dưỡng như thế có thể từ từ cô sẽ khỏe lại. Thế nhưng Tám Ngón chết, chết thê chết thảm, đầu bị Đich God dậm nát. Cô vừa nhìn thấy đã đau thấu tim gan, chỉ muốn chết theo. Nghe thấy tiếng nói đắc ý của Đich God. Cô hận, vô cùng hận.

Dị năng còn lại trong người cấp tốc diễn hóa thành ba lưỡi gai nhọn, dùng hết chút sức cuối cùng nhổm dậy bắn ra. Đich God đang lúc đắc ý quên mình liền trúng chiêu chết tốt. Động mạnh cũng làm Má Mì vết thương tét ra, máu tiếp tục chảy. Cô nghiêng người sang muốn bò đến chỗ Tám Ngón nhưng không còn sức. Cứ vậy, ngón tay nhúc nhích với về phía anh ta, ánh mắt cô tha thiết nhìn xác hắn. Từ từ linh hồn cô tan ra, biến mất, chết.

Hồng Nhan tỉnh dậy sau phút hôn mê ngắn ngủi. Ngẩng đầu nhìn thấy Đich God đã chết thì rất ngạc nhiên. Mặc kệ, thoát khỏi đây đã rồi tính. Tay chân điều bị đứt một nửa. Cô ráng dùng đùi để lết. Vết thương động chạm khiến cô đau vô cùng, vừa lết đến cổng Thời Không Giới vừa cắn răng nhịn đau. Vì cái bụng bầu, cô phải nằm ngửa mà lết nên khá chậm chạp.

Ba mét nửa là cô có thể chui vào thời không giới rồi. Thời Không Giới Lệnh ở trong Mệnh Tâm của cô liên tục tỏa ra năng lượng đồng nguyên giúp cô bất cứ lúc nào cũng có thể chui vào Thời Không Giới.

Hai mét nữa thôi.

Ting…

Thang máy mở ra. Người đàn ông béo đã hối lộ cả triệu bạc cho bảo vệ bước ra. Đã đến tầng 20. Quẹo trái đi thẳng theo hành lang rồi quẹo phải tới cánh cửa thứ hai, chính là nhà của Hông Nhan rồi. Cầm lấy điện thoại. Ông ta cố trấn tĩnh, bước nhanh đến.

Một mét nữa. Đến rồi.

Hồng Nhan bám vào khung cửa Thời Không Giới, đùi dùng sức hất mạnh. Từ đầu đến vai cô đã chui vào Thời Không Giới. Rất nhanh thôi. Sau đó cả người cô đã chui vào Thời Không Giới biến mất không thấy đâu nữa.

--- Lời Tác Giả ---

Quyển 1: Khởi Đầu.

Quyển 2: Quách Gia, Biển Lớn.

Quyển 3: Trái Đất Tân Kỳ.

Sổ ước Chương 1xx: 10508vinguoiyeu.

Sổ ước Chương 1xx: Nhiễm Nam Đau Đớn Tột Cùng. Kẻ Thần Bí Thức Tỉnh Một Nửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.