Sở Thú Trong Mắt Tôi

Chương 3:




Lần đầu tiên đến gặp tôi, Diệp Án mang hình dạng của lão hổ, toàn thân toát ra một loại khí chất bề trên. Tôi vừa nhìn thấy liền biết hắn nhất định có xuất thân không tầm thường, giá trị vô cùng xa xỉ, hỏi ra mới biết hắn quả nhiên là một phú nhị đại giàu có, gia thế vững chắc, hơn nữa còn trẻ mà đã có vài công ty đứng tên mình, khá là bản lĩnh.
Bạn biết đấy, những người ở dạng hổ rất hiếm. Tục ngữ nói một rừng không thể có hai hổ, nếu không trên thế giới nhất định sẽ vô cùng loạn lạc, nơi nơi đều giao tranh không ngừng.
“Cậu là bác sĩ Viên Sinh đúng không?” Diệp Án ung dung ngồi xuống đối diện tôi, hoàn toàn không có chút nào lo lắng như bệnh nhân lần đầu gặp bác sĩ tâm lý, “Tôi có một số vấn đề về tâm lý, nó khiến tôi gặp rất nhiều phiền phức, thậm chí còn làm xáo trộn công việc của tôi, tôi hi vọng có thể tìm ra nguyên nhân gây ra bệnh và điều trị nó thông qua việc trò chuyện với cậu.”
“Ít người hào phóng thừa nhận vấn đề tâm lý của bản thân như vậy lắm.” Tôi nói, “Anh Diệp là một người dũng cảm đấy, xin hỏi anh có triệu chứng gì?” Tất nhiên một lão hổ thì phải dũng cảm, tôi nghĩ vậy.
“Trong thân thể tôi hình như có một người nữa.” Diệp Án khẽ cau mày, “Cấp dưới ở sau lưng gọi tôi là một người tham công tiếc việc. Đúng là tôi yêu công việc thật, tôi đã tốt nghiệp đại học và thành lập công ty riêng được năm năm rồi, hầu như chưa bao giờ nghỉ ngơi, ngày nào cũng bận rộn. Thế nhưng tôi không cảm thấy mệt mỏi, trái lại còn cảm thấy cuộc sống như thế này thật viên mãn. Người không chăm chỉ lúc trẻ sẽ nuối tiếc khi về già. Nhưng từ cuối năm ngoái trở đi, tôi thường xuyên vô thức ngủ quên. Ban đầu tôi nghĩ mình bị chứng ngủ rũ, thế nhưng thư ký của tôi lại nói trong thời gian tôi ‘ngủ’, tôi cũng không phải thật sự ngủ mà là lười biếng nằm đâu đó, hoặc là ôm cái gì đó ngồi đần người ra. Khi cô ấy gửi tôi tài liệu cần xử lý, tôi sẽ giả vờ như không nghe thấy, khi cô ấy nói rằng đấy là tài liệu khẩn thì tôi lại nói đừng lo, sao lại có thể như thế chứ? Giống như đột nhiên tôi trở thành một người lười biếng vậy.”
“Anh có từng bị mộng du bao giờ chưa?”
“Khi còn nhỏ thì có, tôi cũng nghi ngờ phải chăng tôi bị mộng du trở lại nên đã trang bị video giám sát trong văn phòng. Thế nhưng sự thật chứng minh, tôi không phải bị mộng du bởi vì tôi không hề ngủ, mà là đột nhiên trở thành một bộ dạng khác, một ‘tôi’ khác vô cùng lười biếng và thích ôm người, có lần thư ký đi vào văn phòng bị tôi vồ lên ôm lấy, khiến cô ấy sợ hãi đến độ nghĩ tôi muốn dùng quy tắc ngầm…”
Thanh âm của Diệp Án càng lúc càng nhỏ, bất chợt hắn đứng dậy, nhanh chóng đi vòng qua bàn làm việc của tôi rồi ôm tôi vào lòng, đặt cằm của hắn lên vai tôi.
Tôi quay sang nhìn hắn, hắn nhìn tôi cười rạng rỡ.
Hắn đã thay đổi từ một lão hổ hung mãnh sang một con gấu koala ngu ngốc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.