Chương 206 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (23)
Cái xác con thú mà Ka mang về nhanh chóng được các tộc nhân xử lý.
Những ai cần v·ũ k·hí sắc bén thì lấy răng làm dao. Người thích một cây chùy mạnh mẽ, cứng cáp thì chọn phần xương. Còn những chiến binh muốn gia tăng khả năng bảo vệ liền lấy da để làm áo giáp.
Ngoài cái xác thú, những món đồ khác mà Ka mang về chủ yếu là đồ gốm: một cái chảo, một cái nồi, và…một cái muỗng. Nhưng không ai trong bộ lạc biết cách sử dụng chúng.
Cái nồi và chảo, họ còn có thể mường tượng ra công dụng. Nhưng cái muỗng thì…chịu.
Một tộc nhân tò mò cầm nó lên, xoay qua xoay lại, săm soi một lúc rồi đột nhiên.
"Tách!"
Cái muỗng gốm vỡ tan trên mặt đất.
Tên tộc nhân trợn trừng mắt, mặt cắt không còn giọt máu. Hắn hoảng hốt vì nhớ ra rằng…thứ này đã được đổi bằng một con lợn rừng! Nếu chuyện này đến tai tộc trưởng, chắc chắn hắn sẽ bị phạt nặng.
Ka nhìn hành động luống cuống của tên kia, chỉ có thể thở dài.
Thật ra, trước đó tên đơn độc đã nói rất nhiều về công dụng của cái muỗng. Nào là "phát minh vĩnh cửu," nào là "vượt thời đại," rồi "đa năng tuyệt đối." Nhưng toàn những từ ngữ kỳ lạ mà Ka chẳng hiểu gì cả.
Hơn nữa, hắn cũng không biết vì sao mình lại đồng ý trao đổi món đồ này. Có lẽ lúc đó hắn mất bình tĩnh chăng?
Dù sao, hắn cũng đã báo lại với tộc trưởng. Vì thế, dù cái muỗng bị vỡ, tộc trưởng cũng chỉ khiển trách sơ qua, không phạt nặng.
Nhưng thực ra, lão tộc trưởng cũng chẳng bận tâm đến cái muỗng.
Lão đang bận tận hưởng một món khác từ cuộc trao đổi - một loại quả dài, thon, cong như hình cây cung. Nó không mọc riêng lẻ mà kết thành từng chùm.
Một chùm như vậy chỉ có giá bằng một tấm da thú. Nhưng với lão, từng quả một đều đáng giá.
Ngọt. Mềm. Dễ ăn.
Lão đã ăn đến quả thứ tư mà vẫn chưa muốn dừng lại.
Nhưng lão vẫn phải chừa lại một ít cho tộc nhân, đặc biệt là nàng Vu. Mà…nếu giấu đi một quả chắc cũng không ai biết đâu nhỉ?
…
Chiều hôm đó, các tộc nhân được chia nhau nếm thử loại quả mới.
Vừa ăn xong, ai nấy đều sững sờ. Ngon quá!
Chỉ tiếc, quả đã hết mà cơn thèm vẫn còn. Lão tộc trưởng nhìn gương mặt tiếc nuối của mọi người, trong lòng cũng buồn thúi ruột.
“Kêu tên Ka đổi thêm mới được.”
…
Ba ngày sau.
“Khặc khặc...” Tên đơn độc cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. “Ngươi vẫn muốn đổi tiếp à?”
Ka nghiến răng, ánh mắt g·iết người nhìn thẳng vào tên trước mắt.
Chuyện này phải quay về một tiếng trước.
Ka vẫn theo lệnh của tộc trưởng lại đi trao đổi, tính tới hiện giờ thì cũng chưa phải là mùa trao đổi giữa các bộ lạc nên bộ lạc hắn thoải mái đi trao đổi với tên đơn độc.
Nhưng Ka không thích việc này cho lắm, ban đầu còn vui vui nhưng sau hai lần thất thế thì Ka cảm thấy chán ghét việc này, chỉ là tộc trưởng yêu cầu nên hắn không thể không làm.
Hắn cũng không rõ vì sao mà tộc trưởng lại yêu cầu trao đổi hoài, hắn cũng không rõ vì sao có những tộc nhân khác trong bộ lạc cũng bắt đầu nhờ trao đổi cho họ.
Thậm chí là nhìn vào những xác con vật sau lưng của những thành viên trong nhóm mình cũng muốn đổi riêng. Ka không hiểu bộ lạc đang bị gì?
Chờ mãi tên đơn độc cũng tới nơi.
Vẫn như lần trước, sau lưng hắn là mấy tên lực lưỡng và một túi da thú lớn chứa đầy những vật phẩm mà hai bên đã thống nhất từ lần trước, có mới có cũ đầy đủ cả.
Nhìn dáng đi khệnh khàng và nụ cười khinh bỉ của tên đơn độc làm Ka nổi điên lên, nhưng hắn không dám động bởi vì lợi ích của tên này đang rất lớn với bộ lạc.
Và Ka cũng không xác định được thực lực của bốn tên ‘hộ pháp’ cũng như thế lực đứng sau họ, Ka không tin với thể hình này mà là người đơn độc được.
Ka càng không dám g·iết tên đơn độc này được, bởi vì hắn c·hết rồi sẽ náo động trong cộng đồng người đơn độc từ đó uy danh bộ lạc Ka sẽ suy giảm nặng.
Và tên đơn độc này đang nắm vị trí của bộ lạc bí ẩn kia mà bộ lạc Ka đang phụ thuộc khá nhiều đồ vật của họ, cũng do Ka bất cẩn lúc đầu tự tin nói sẽ không cần tiết lộ vị trí, giờ thì hay rồi.
Ka siết chặt nắm đấm. Hắn biết rõ mình đang bị dắt mũi, nhưng lần này, hắn không thể dễ dàng nổi nóng được. Hắn cần giữ tỉnh táo.
Ka thở dài, hắn bình thản nói trước :
“Ta muốn đổi 3 gói muối, 2 cái chảo, 5 cái nồi, 6 cái xác thú kia và 10 chùm quả dài,...”
Không để cho Ka nói xong, tên đơn độc đã chen ngang :
“Xin lỗi, nhưng lần này giá phải tăng rồi.”
Tên đơn độc nhún vai, giọng điệu vô tư nhưng đầy mưu mô.
“Đừng nhìn ta như vậy, các ngươi phải biết là bộ lạc kia cũng bắt đầu cảnh giác, ta không thể đổi nhiều như vậy, nếu tích trữ thì đồ vật hư hỏng ta không thể đổi được. Đường tới đây cũng xa nữa nên rất mất sức…” Tên đơn độc lải nhải liên tục.
Gân xanh giật giật trên trán Ka. Hắn biết tên này đang bịa cớ để ép giá, nhưng không thể phản bác. Cảm giác bị dồn vào góc tường làm hắn tức đến mức chỉ muốn vung tay g·iết c·hết đối phương ngay lập tức.
Nhưng hắn không thể. Không phải bây giờ.
Bởi lời của tên kia có phần đúng, không bộ lạc nào mà bỏ qua chuyện một tên đơn độc lại đổi nhiều đồ như vậy, chắc hẳn phải có sự đề phòng.
Ka không thể làm gì khác ngoài cắn răng chấp nhận. Hắn biết rõ một điều - chỉ cần bộ lạc học được cách làm ra những thứ này, kẻ đầu tiên hắn sẽ xử lý chính là tên đơn độc kia.
Suốt hơn một tiếng, Ka không ngừng tìm cách mặc cả, nhưng vô ích. Tên đơn độc quá cứng rắn, không để lộ chút sơ hở nào. Ka đành bất lực nhìn giá cả ngày một leo thang.
Thịt đã cạn, nhưng số vật phẩm đổi được vẫn chưa đủ so với yêu cầu của tộc trưởng và các tộc nhân khác.
Vì vậy mà mới có cảnh ở đoạn trên.
Tên đơn độc ngáp dài, nhìn nhóm Ka với ánh mắt lười biếng pha lẫn khinh thường. Hắn nhếch mép, chậm rãi quay đầu, giọng điệu mỉa mai vang lên:
“Hết thịt rồi thì rút lui thôi. Tạm biệt mấy tên nghèo nàn, hi hi.”
Tay Ka siết chặt đến mức móng tay hằn sâu vào da thịt. Hắn không còn quan tâm tới hậu quả nữa - hắn muốn g·iết kẻ kia ngay lập tức! Nhưng khi Ka nhích người, những người đồng hành đã kịp giữ hắn lại.
Ai cũng biết mình bị chèn ép nhưng không thể làm gì, họ hiểu cảm xúc của Ka bởi họ cũng đang có cảm giác như thế.
Chỉ là bốn tên to lớn kia vẫn còn bí ẩn, họ không dám đánh lều, chỉ có thể giảm sự nóng nảy của Ka xuống trước mắt.
Ka bất lực nhìn năm người kia biến mất trong khu rừng, hắn vẫn nhớ rõ ánh mắt, nụ cười coi thường của tên đơn độc kia, Ka đập tay xuống đất liên tục như muốn trút bỏ sự bực tức.
Không ai nói gì, chỉ có những tiếng thở dài vang lên giữa rừng cây. Nhóm Ka im lặng quay về bộ lạc, mang theo sự uất ức và báo cáo lại mọi chuyện cho tộc trưởng.
…
Nhưng khi về tới bộ lạc, nhóm người của Ka lại không tìm thấy tộc trưởng đâu, họ chỉ có thể tạm thời để những vật phẩm trao đổi kia vào trong lều của tộc trưởng rồi về lều nghỉ ngơi.
Vậy lão tộc trưởng đã đi đâu? Chẳng ai hay biết
Vậy chỉ còn ở trong hang của Vu thôi.
Lão muốn đích thân đưa quả này cho nàng, muốn tận mắt chứng kiến nàng thưởng thức nó. Đôi môi mềm kia khi chạm vào thứ quả ngọt ngào này, liệu có quyến rũ đến mức nào?
Chỉ là Vu nhận lấy quả tộc trưởng cho rồi lại đuổi lão đi.
Nhìn bóng lưng già nua đầy sự thất vọng kia biến mất, Sopa mới nhíu mày, nàng không hiểu vì sao gần đây, lão cứ tìm cách để vào trong đây, còn tặng nàng nhiều đồ vật mới.
Rõ ràng những vật này mới xuất hiện vô cùng khó hiểu, những lão tộc trưởng này luôn cố né tránh câu hỏi về xuất thân của chúng.
Sopa không hiểu vì sao mà hai đời Vu trước, lão tộc trưởng không vào thường xuyên và tặng quà cho họ mà tới nàng lại làm như vậy.
…
Có thể Sopa vẫn chưa hiểu dù đã đọc suy nghĩ của lão tộc trưởng nhưng nàng hầu bên cạnh thì chưa chắc.
Mỗi khi lão tộc trưởng bước vào hang, ánh mắt người hầu luôn dán chặt lên lão, sắc bén như lưỡi dao. Và quả thật, phía sau lưng nàng lúc nào cũng giấu sẵn một con dao đá.
Nàng năm xưa được sinh ra trong lúc bộ lạc n·ội c·hiến, nàng tận mắt chứng kiến cha mẹ mình gục xuống trong cuộc n·ội c·hiến đẫm máu.
Nhưng điều khiến nàng căm phẫn hơn cả, chính là những lời ca tụng mà kẻ kia nhận được - như thể lão chưa từng nhúng tay vào v·ết m·áu của bộ lạc.
Nhưng trước sự khắc nghiệt của thiên nhiên, nàng vẫn phải theo mọi người trở về phụ giúp lão. Nhưng một ngày nọ, nàng đã phát hiện ra một bí mật khủng kh·iếp - một sự thật mà nếu để lộ ra, có thể khiến cả bộ lạc rung chuyển.
Từ đó mà nàng cố gắng làm người hầu cho Vu chỉ là phải tới đời thứ ba này mới có cơ hội, nàng phải bảo vệ Sopa cho dù trả giá như thế nào.
Nàng không tin lão tốt bụng với Sopa đến vậy.
…
Sopa định thử loại quả mà lão mang tới thì người hầu đã giật lấy nói :
“Vu, đã đến giờ nghỉ rồi. Còn thứ này... để ngày mai hẵng ăn.”
Sopa nhìn người hầu của mình nhẹ nhàng gật đầu, bởi vì nàng biết cô ta muốn tốt cho mình, nhưng mà quả kia có mùi thơm hấp dẫn quá.
Nhưng ánh mắt của người hầu cũng nguy hiểm không kém.
Sopa nhắm mắt ngủ, là Vu nàng không thể ngủ nằm được, nàng luôn phải trong thái ngủ ngồi như vậy.
Nghe tiếng thở đều, nàng hầu mới thở ra một hơi, nàng nhìn chùm quả trong tay, suy nghĩ một lúc rồi nàng bẻ một quả. Cẩn thận lột phần vỏ ra, phần thịt trắng dần hiện ra, nàng chần chừ một lúc rồi cắn nhẹ một cái.
Vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi. Ngọt đến mức khó tin!
Nàng không ngờ quả này lại ngọt và ngon như vậy, nàng lại cắn tiếp, cứ như vậy tới khi một quả nàng đã ăn xong. Số còn lại nàng vội cất đi, thứ này quá đỗi hấp dẫn.
tấu chương xong.