Chương 203 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (20)
Lão tộc trưởng trở về căn lều của mình.
Căn lều được dựng lên từ những tấm da thú ghép lại, kiên cố và bề thế, nổi bật giữa những căn lều lá cây tạm bợ của tộc nhân.
Quyền uy của lão hiện rõ trong một thế giới nghèo đói và khốn khổ, như ngọn núi sừng sững giữa đồng hoang tàn lụi.
Bộ lạc này, với sức mạnh của ba đời Vu, lẽ ra phải hùng mạnh và vinh quang hơn bất kỳ nơi nào khác.
“Vì sao…vì sao lại có cảnh hoang tàn như thế này?”
Đôi mắt già nua của lão nhìn chằm chằm vào cảnh đổ nát xung quanh, nỗi cay đắng dâng lên nghẹn ứ nơi cổ họng.
Mọi chuyện bắt đầu từ hai mươi ba năm trước.
Khi đó, bộ lạc còn lớn mạnh và oai hùng. Lão tộc trưởng khi ấy vẫn còn trẻ khỏe, máu chiến binh hừng hực trong huyết quản. Lão dũng mãnh xông pha, đánh đông dẹp bắc, chiến tích lẫy lừng, được mọi người ca tụng như một anh hùng bất bại.
Tộc trưởng đương nhiệm lúc ấy đã già yếu, và dưới sự ủng hộ tuyệt đối của tộc nhân, lão được tôn làm tộc trưởng. Mọi người đều tin tưởng lão sẽ mở mang bờ cõi, đưa bộ lạc l·ên đ·ỉnh vinh quang.
Nhưng…hiện thực lại phũ phàng.
Từ khi lão lên nắm quyền, bộ lạc bắt đầu suy tàn một cách không thể cứu vãn. Đi săn thì luôn gặp thú dữ, t·hương v·ong vô số, máu nhuộm đỏ từng thớ đất.
Mất mùa triền miên, h·ạn h·án khắc nghiệt, t·hiên t·ai liên tiếp giáng xuống trong suốt hai năm ròng rã. Vị thế của bộ lạc sụt giảm thê thảm.
Những bộ lạc nhỏ yếu từng bị chinh phạt nay lại trỗi dậy đòi báo thù, cấu xé từng mảnh đất đai và tài nguyên của bộ lạc.
Bộ lạc lớn mạnh nhất một thời giờ chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng, chống đỡ bằng kiêu ngạo và quyền uy giả tạo.
Tộc trưởng đời trước, khi chứng kiến cảnh suy tàn này, chỉ có thể bất lực ra đi. Uy danh của lão tộc trưởng hiện tại cũng mất sạch, trở thành kẻ bất tài và vô dụng trong mắt tộc nhân.
Số người phản đối ngày càng nhiều hơn, chỉ trích và căm phẫn không ngừng bủa vây.
Lão bắt đầu hoảng loạn và tuyệt vọng. Lão không hiểu tại sao mọi thứ lại sụp đổ quá nhanh. Lão không biết mình đã làm gì sai mà phải chịu cảnh nghiệt ngã này.
Trong tuyệt vọng, lão tự mình đi tìm người từng làm Vu của bộ lạc, người đã thoái vị và ẩn cư trong núi sâu. Lão muốn tìm câu trả lời, muốn biết nguyên do vì sao tai họa ập xuống bộ lạc mình.
Người ấy chỉ lạnh lùng đáp:
“Bộ lạc này…chưa bao giờ có thần hộ mệnh…”
Lão như bị sét đánh ngang tai.
“Vậy…tại sao ở đời tộc trưởng trước, mọi chuyện vẫn tốt đẹp? Tại sao chỉ khi ta lên nắm quyền…mọi thứ lại sụp đổ?”
Người kia không trả lời, chỉ nhìn lão bằng ánh mắt thương hại rồi nói:
“Tự ngươi phải tìm ra thần hộ mệnh mới…nếu muốn cứu bộ lạc này…”
Nói xong, người ấy đuổi lão đi, không nói thêm một lời.
…
Lão tộc trưởng lang thang trong vô định, tuyệt vọng và hoang mang. Lão không biết mình đã phạm tội gì mà phải gánh chịu cảnh này.
Lão đã từng dũng mãnh và quyết đoán trên chiến trường, chưa bao giờ lùi bước trước kẻ thù hay nguy hiểm. Nhưng giờ đây, lão lại gục ngã trước vận mệnh nghiệt ngã.
“Ta đã làm gì sai?...Tại sao trời đất lại ghét bỏ ta?”
…
Một năm trôi qua trong đau khổ và cô độc.
Cuối cùng, lão đã tìm được thần hộ mệnh cho bộ lạc mình. Mang tin vui trở về, nhưng điều chờ đợi lão lại là cảnh hoang tàn của cuộc n·ội c·hiến đẫm máu.
Bộ lạc to lớn ngày nào giờ chỉ còn lại tro tàn và xác c·hết. Lão khóc cạn nước mắt, nhưng thần hộ mệnh không thể chờ đợi lão. Vì nó cũng đang cần sự bảo vệ.
Lão không thể gục ngã, không thể bỏ cuộc. Lão tìm được một nhóm người trung thành còn sót lại, xây dựng lại bộ lạc từ đ·ống đ·ổ n·át.
“Ta sẽ vực dậy bộ lạc này…bằng bất cứ giá nào!” Lão quỳ trên đất, ngước lên trời, hai mắt đỏ hoen, nước mắt trào không ngừng thốt lên.
Vì sự an ổn, Vu đời đầu đã tự nguyện hy sinh tuổi thọ, bảo vệ bộ lạc khỏi tai ương. Hai đời Vu trôi qua, bộ lạc dần khôi phục, nhưng lão vẫn không dám mở rộng, không dám liều lĩnh.
Nỗi ám ảnh của cuộc n·ội c·hiến vẫn khắc sâu trong tâm trí lão.
Cho đến khi Sopa xuất hiện. Niềm hy vọng cuối cùng của lão…hy vọng bộ lạc sẽ trở lại vinh quang xưa.
Nhưng…Lời tiên tri đầu tiên của nàng lại là điềm xấu.
“Một con chuột tao cũng g·iết…Đừng hòng p·há h·oại công sức của tao!”
Tiếng động lớn vang lên từ căn lều của tộc trưởng, chấn động cả bộ lạc.
Lão bước ra, giấu đi nỗi sợ hãi, giải thích qua loa rồi trở lại căn lều, lặng lẽ đối diện với bóng tối.
Bên trong căn lều chỉ có bóng tối và gói muối lặng lẽ nằm trước mặt. Lão tộc trưởng căm thù nhìn chằm chằm vào nó, như thể nó là mối họa lớn nhất đời lão. Kể từ khi gặp Sopa, tâm trí lão đầy mâu thuẫn và hoang mang. Lời tiên tri điềm xấu vẫn vang vọng trong đầu lão như tiếng vọng từ vực thẳm.
Nhưng cú đập vừa rồi đã giúp lão bình tĩnh hơn, khơi dậy lý trí trong cơn hỗn loạn cảm xúc.
Lão bắt đầu suy ngẫm.
“Muối…tại sao lại là muối? Chẳng phải đó là thứ tốt hay sao? Tại sao Vu lại nói là điềm xấu?”
Ánh mắt lão vẫn không rời gói muối, như thể câu trả lời ẩn giấu đâu đó trong những hạt trắng nhỏ bé.
“Muối này từ đâu ra?”
Lão lẩm bẩm, chậm rãi xâu chuỗi manh mối.
“Tên Ka trao đổi từ kẻ đơn độc…Hắn lấy muối từ đâu? Nghe bảo là đổi từ bộ lạc nào đó…Bộ lạc ấy dám trao đổi muối với kẻ đơn độc? Muối là vật hiếm…Họ phải mạnh và giàu có mới dám phung phí như vậy…”
Suy nghĩ càng đi càng mở ra bức tranh đáng sợ. Sắc mặt lão càng lúc càng tái nhợt, trái tim đập mạnh như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực.
“Nếu bộ lạc đó lớn mạnh hơn thời thịnh vượng nhất của ta…Chúng sẽ là mối đe dọa khủng kh·iếp…”
Toàn thân lão run rẩy. Bàn tay gầy gò siết chặt thành nắm đấm, móng tay bấm sâu vào da thịt, máu rỉ ra mà lão không hay biết.
“Không được…Không thể để chúng uy h·iếp bộ lạc của ta…Phải điều tra rõ ràng ngay lập tức!”
“Người đâu!” Lão tộc trưởng gầm lên, giọng đầy uy quyền.
Ngay lập tức, một tộc nhân lao vào lều, khuôn mặt kinh hãi. Lão ra lệnh bằng giọng lạnh lẽo:
“Mau đi gọi tên Ka qua đây! Nhanh lên!”
Tộc nhân cúi đầu, vội vàng chạy đi. Bên trong căn lều, lão tộc trưởng bồn chồn thấp thỏm, ánh mắt tối sầm lại, tâm trí hỗn loạn với hàng ngàn suy nghĩ đáng sợ.
Một lúc sau, Ka xuất hiện, hơi thở dồn dập, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi. Hắn vừa chợp mắt đã bị lôi dậy và lùa thẳng tới đây.
“Ngươi kể lại mọi chuyện về gói muối này! Từng chi tiết một!” Giọng lão tộc trưởng vẫn lạnh băng, nhưng ẩn chứa nỗi lo lắng không che giấu nổi.
Ka giật thót, toàn thân lạnh toát. Sóng lưng hắn ớn lạnh như bị hàng ngàn ánh mắt vô hình dõi theo.
Không khí ngưng đọng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng muỗi vo ve.
“Nói đi! Ngươi làm sao thế?” Lão quát lớn, ánh mắt sắc như dao.
“Dạ…chuyện là thế này…”
Ka run rẩy kể lại mọi chuyện, từ cuộc gặp gỡ với kẻ đơn độc đến cách trao đổi gói muối. Hắn không dám bỏ sót chi tiết nào, kể cả cử chỉ và biểu cảm nhỏ nhất của kẻ kia.
Căn lều im phăng phắc khi Ka kể xong.
Sự im lặng đáng sợ này đè nặng lên tâm trí hắn, khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
“Không lẽ lão tộc trưởng biết chuyện mình muốn chiếm gói muối?”
Ka càng lúc càng hoảng sợ, nhưng nhìn dáng vẻ trầm ngâm của lão, hắn hiểu rằng mọi chuyện còn tệ hơn thế.
Lão tộc trưởng trầm ngâm rất lâu, rồi thận trọng lên tiếng:
“Ngày mai, ngươi vẫn đi trao đổi như cũ. Nhưng lần này…phải hỏi thêm về bộ lạc đã đổi muối với hắn. Bộ lạc đó lớn hay nhỏ? Số người? Vũ khí? Tài nguyên? Hỏi thật kỹ! Đổi bao nhiêu thịt cũng được, bằng mọi giá phải có thông tin. Nghe rõ chưa?”
Ka ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của lão, rồi dõng dạc đáp: “Được!”
Lão tộc trưởng vỗ vai Ka, ánh mắt đầy tin tưởng: “Tốt lắm. Ngươi làm được, ta sẽ thưởng lớn!”
Ka cúi đầu cung kính, rồi quay lưng rời đi. Lão tộc trưởng nhìn theo, trong lòng trào dâng hy vọng. Ka quyết đoán và dám nghĩ dám làm, giống hệt lão hồi trẻ.
Nhưng lão đâu biết rằng, sâu trong đôi mắt của Ka, một tia gian xảo lóe lên. Hắn đã có tính toán riêng.
“Bao nhiêu thịt cũng được…Vậy mình thoải mái chi cho tên đơn độc rồi! Số thịt còn lại…đem giấu hoặc mua chuộc vài người trung thành cũng tốt…”
Một nụ cười mờ ám thoáng hiện trên khóe môi của Ka khi hắn khuất dần trong bóng tối.
…
Ngày hôm sau.
Bầu trời xám xịt, mây đen lơ lửng như muốn nuốt chửng cả khu rừng. Những tán lá rậm rạp xào xạc trong cơn gió lạnh buốt, tạo nên những âm thanh ghê rợn.
Ka dẫn đầu nhóm người đi săn, nhưng mục tiêu thực sự của hắn không phải con mồi trong rừng, mà là kẻ đơn độc hôm qua. Hắn khéo léo dẫn dắt nhóm săn đi vòng vèo, như thể đang tìm dấu vết thú rừng, nhưng mắt hắn không ngừng tìm kiếm bóng dáng kẻ đơn độc.
Không lâu sau khi rời khỏi lãnh thổ bộ lạc, Ka đã thấy hắn. Tên đơn độc đứng chờ sẵn ở một góc khuất, đôi mắt không ngừng dáo dác như một con thú bị săn đuổi.
Tay hắn cầm chặt một túi nhỏ, dáng vẻ bồn chồn đi qua đi lại, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng và gấp gáp.
“Hắn sốt ruột vì muốn đổi thịt…Đúng như mình dự đoán.”
Khóe môi Ka nhếch lên tạo thành nụ cười đầy toan tính. Sự lo lắng của kẻ đơn độc chỉ khiến Ka thêm tự tin vào cuộc trao đổi hôm nay.
Ka bước ra khỏi bụi rậm, bóng dáng cao lớn của hắn nhô lên sừng sững trước ánh mắt ngạc nhiên của kẻ đơn độc. Hắn thoáng chần chừ, nhưng tham vọng có được thịt tươi đã chiếm lấy lý trí hắn.
“Ta lại có muối ngươi muốn đổi không?”
Giọng hắn run rẩy, vẫn còn chút cảnh giác. Ka chỉ mỉm cười, đôi mắt sắc lạnh nhưng giọng nói nhẹ nhàng: “Đổi chứ.”
Nét mặt căng thẳng của kẻ đơn độc dịu đi, nụ cười mừng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt gầy gò. Hai bên nhanh chóng trao đổi, muối đổi lấy thịt, gọn gàng và không chút nghi ngờ.
Nhưng khi kẻ đơn độc toan quay lưng rời đi, Ka chặn hắn lại:
“Này, ở đây ta vẫn còn nhiều thịt. Ngươi có hứng thú không?”
Hắn quay lại, đôi mắt lập tức dán chặt vào đống thịt mọng nước mà nhóm người Ka bày ra. Nước dãi chảy dài từ khóe miệng, hắn vội lau đi, nhưng càng lau càng chảy.
Cảm giác đói khát và thèm thuồng siết chặt lấy lý trí của hắn, nhưng hắn vẫn gắng giữ tỉnh táo:
“Nhưng…ta hết muối rồi. Làm sao mà đổi?”
Ka thầm cười nham hiểm, ý nghĩ gian xảo hiện lên trong đầu:
“Sập bẫy rồi!”
Hắn nhìn thẳng vào kẻ đơn độc rồi ngoắc tay, ra hiệu đi theo mình. Kẻ đơn độc nhìn Ka đầy nghi hoặc, ánh mắt lưỡng lự hiện rõ trên khuôn mặt hốc hác.
Ka không nói gì, chỉ bình thản bỏ cây lao đá xuống đất, rồi tỉ mỉ lục lọi cơ thể mình như muốn chứng minh rằng hắn không mang theo v·ũ k·hí. Động tác chậm rãi và tự tin của Ka khiến kẻ đơn độc cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
“Hắn bỏ v·ũ k·hí rồi…Không lẽ hắn thật sự muốn trao đổi đàng hoàng?”
Người đơn độc vô thức liếc nhìn về phía sau, như để chắc chắn rằng không ai theo dõi. Khoảnh khắc đó không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Ka, khiến nụ cười của hắn càng thêm nham hiểm.
Ka bước lên trước, chỉ tay về phía khu rừng trống cách đó không xa. Đó là một nơi kín đáo, hoàn hảo cho một cuộc trao đổi bí mật…hoặc một cái bẫy.
Người đơn độc do dự. Hắn cảm nhận được nguy hiểm, nhưng sự thèm khát thịt tươi thiêu đốt dạ dày, làm mờ lý trí hắn.
Ka bình thản bước đi, bóng lưng đầy tự tin như thể chắc chắn người kia sẽ theo sau. Hắn không ngoảnh lại, nhưng đôi môi nhếch lên đắc thắng khi nghe tiếng bước chân của kẻ đơn độc dẫm lên lá khô phía sau.
“Con mồi đã lọt bẫy…”
Cả hai đi sâu vào khu rừng trống, cành cây khô gãy răng rắc dưới bước chân. Không khí lạnh lẽo bao trùm, tán lá rậm rạp che khuất ánh mặt trời, bóng tối ngập tràn.
Người đơn độc đi sau Ka, tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Bản năng sinh tồn cảnh báo hắn về nguy hiểm, nhưng hắn không thể dừng lại.
Hình ảnh đống thịt tươi ngon mê hoặc tâm trí hắn, lấn át mọi nỗi sợ hãi.
Ka dẫn hắn đến giữa khu rừng trống, nơi đất trống trải và không một bóng người. Hắn chậm rãi quay lại, nụ cười nham hiểm nở trên khuôn mặt.
“Ngươi muốn có thịt đúng không?”
Người đơn độc nuốt nước bọt, ánh mắt thèm thuồng không giấu nổi. Nhưng khi hắn gật đầu, không khí đột ngột lạnh buốt…
Không còn sau đó nữa....
À mà có.
Ka và kẻ đơn độc đứng đối diện nhau, khoảng cách chỉ vài bước chân, nhưng căng thẳng ngập tràn như thể cả khu rừng nín thở theo dõi.
Không rõ hai người nói gì, chỉ thấy Ka thì thầm điều gì đó, giọng nói trầm thấp và khó đoán, ánh mắt sắc lạnh xoáy sâu vào kẻ đơn độc.
Kẻ đơn độc liên tục lắc đầu, đôi mắt hoảng hốt nhìn xuống đất, tránh giao tiếp ánh mắt với Ka. Tên Ka nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh như đang xé toạc tâm trí kẻ đơn độc, tìm kiếm từng mảnh thông tin hắn muốn.
Không ai biết hai người đã nói gì, nhưng ánh mắt dữ dằn của Ka và sự sợ hãi tuyệt vọng của kẻ đơn độc nói lên tất cả.
Hơn 15 phút trôi qua, Ka cuối cùng cũng quay người bước đi, gương mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc.
Hắn trở về vị trí ban đầu, nơi đồng bọn đang chờ, rồi rút ra số thịt đã thống nhất. Kẻ đơn độc vội vã chộp lấy, ôm chặt vào lòng như bảo vật quý giá nhất thế gian.
Đôi mắt hắn lóe lên tia vui sướng, nhưng vẫn không giấu nổi nỗi lo sợ. Hắn thoáng do dự, rồi nhanh chóng quay lưng bỏ chạy, đôi chân gầy gò giẫm lên lá khô vội vã lao vào rừng sâu.
“Có thể lần sau sẽ trao đổi tiếp.”
Giọng nói của hắn vang lên trong gió, nhạt nhòa và đầy vẻ bất an.
Ka chỉ mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo không chút cảm xúc.
“Lần sau ư…?”
Ánh mắt hắn thoáng lạnh, sát ý hiện rõ trong đôi mắt tối tăm.
Ka quay người, dáng đi ung dung như một kẻ săn mồi vừa vờn con mồi yếu đuối.
“Nếu còn lần sau, ta sẽ xử luôn tên này. Chắc chắn hắn chẳng còn thông tin đáng giá nào nữa.”
Ý nghĩ lạnh lẽo lướt qua đầu Ka, nhưng nụ cười trên môi hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Hắn không tin rằng tên đơn độc này còn gì để khai thác nữa.
“Lần sau chỉ là nói phét mà thôi.”
Ka quay người rời đi, dáng vẻ tự tin như kẻ chiến thắng, bóng lưng cao lớn khuất dần sau tán cây. Đồng bọn của hắn lặng lẽ theo sau, không ai dám hỏi điều gì.
Tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng bước chân đều đặn giẫm lên lá khô, vang vọng khắp khu rừng.
Ka mỉm cười, gương mặt thoáng nét đắc thắng. Hắn đã thắng lớn hôm nay, có được thông tin quan trọng mà tộc trưởng cần. Ngày mai, nếu tên đơn độc còn dám xuất hiện, hắn sẽ không ngần ngại kết liễu.
Nhưng Ka đâu biết rằng, sau lưng hắn, giữa những tán lá rậm rạp, một đôi mắt sắc lạnh đang âm thầm theo dõi. Đôi mắt ấy tỏa ra sát khí, tràn đầy hận thù và toan tính.
Bóng dáng gầy gò của kẻ đơn độc ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ quan sát nhóm người Ka rời đi.
“Lần sau ư…Được thôi, nhưng kẻ phải c·hết…không phải ta…”
Nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên khuôn mặt kẻ đơn độc, đôi mắt hắn ánh lên tia tàn nhẫn. Hắn quay người, hòa mình vào bóng tối, mất hút giữa rừng cây rậm rạp.
Cơn gió lạnh buốt thổi qua, mang theo hơi thở c·hết chóc ẩn hiện đâu đó trong khu rừng sâu.
tấu chương xong.