Chương 201 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (18)
Những lo lắng của Dio thực chất chỉ là những bất an vô ích, bởi vì kế hoạch của Ain đã được triển khai từ lâu.
Quay lại thời gian một tháng trước.
Theo chỉ dẫn của Ain, rất nhiều thành viên của Zua đã bắt đầu âm thầm di chuyển đến gần các bộ lạc nhỏ xung quanh.
Họ giả dạng thành những người đơn độc, cẩn thận tiếp cận từng bộ lạc một, việc này với đội Phán Quyết không quá khó, vì họ xuất thân từ người đơn độc mà lị.
Mục đích của chúng rất rõ ràng: tuyên truyền về sự thịnh vượng và sức mạnh của bộ lạc Lạc Việt, từ đó gieo rắc áp lực và sự hoang mang trong lòng những bộ lạc nhỏ này.
Kế hoạch này không chỉ đơn thuần là dọa dẫm. Nó được Ain tính toán kỹ lưỡng để đo lường phản ứng của từng bộ lạc:
- Nếu bộ lạc nhỏ tỏ ra phản kháng mạnh mẽ, những thành viên của đội Phán Quyết lập tức gửi báo cáo về cho Dio. Dio sẽ phải xem xét và quyết định liệu có nên điều quân đến chinh phục hay không.
- Nếu bộ lạc nhỏ tỏ ra hòa hoãn và có xu hướng chấp nhận sự phụ thuộc vào Lạc Việt, việc thôn tính sẽ trở nên dễ dàng hơn. Dio sẽ không cần phải động binh nhiều, chỉ cần đưa ra các điều kiện phụ thuộc hợp lý.
“Một bộ lạc nhỏ…liệu có đáng để điều quân hay không? Nếu điều quân quá ít thì nguy cơ thất bại cao, nhưng nếu điều quân quá nhiều mà gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ thì sao?”
Dio vò đầu bứt tai, nhìn chằm chằm vào bản đồ trải rộng trên bàn. Những chấm đỏ đánh dấu vị trí của các bộ lạc nhỏ, như những cái gai nhức nhối trong mắt hắn.
“Nếu c·hiến t·ranh kéo dài và sa lầy, liệu bộ lạc có đủ sức chống chọi không?”
Những câu hỏi này cứ xoáy sâu trong tâm trí Dio, không ngừng nghỉ. Ain đã sắp xếp mọi thứ một cách hoàn hảo, nhưng hắn lại cố tình để lại sự mơ hồ trong kế hoạch, buộc Dio phải tự mình xử lý từng tình huống cụ thể.
(Này là do Dio suy nghĩ quá nhiều, thật ra Ain có biết gì về c·hiến t·ranh đâu, hắn cũng chưa từng thật sự bước vào c·hiến t·ranh hiện đại. Hắn chỉ là thằng công nhân quèn, những gì có được lúc này là tự thân đúc kết sau những trận chiến suốt mấy năm qua cộng với những gì mà người lớn kể lại ở tiền kiếp nên các bạn đừng nói cho Dio biết nhé 😀)
Dio hiểu rõ Ain muốn gì. Hắn muốn Dio phải tự đưa ra quyết định, tự gánh vác trách nhiệm và hậu quả của mọi hành động. Điều đó khiến Dio không khỏi rùng mình.
“Tên Ain này…Nó cố tình đẩy mình vào thế khó. Nếu thành công, bộ lạc sẽ mạnh lên, còn nếu thất bại…trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu mình mà.”
Dio nghiến răng, bàn tay siết chặt tờ báo cáo đến mức nó nhăn nhúm lại. Hắn không thể không thừa nhận rằng Ain quá cao tay.
…
“Đứng lại! Ngươi là ai?”
Giọng quát như sấm rền khiến người đơn độc giật bắn, ngã nhào ra đất, đôi mắt mở to kinh hãi. Từ bụi rậm, một toán người nhảy ra, lao trong tay chĩa thẳng về phía hắn, đôi mắt đầy sự hung tợn.
Quần áo của họ làm từ lá cây và vỏ cây xù xì, hòa lẫn vào màu xanh của rừng rậm.
Chỉ có một kẻ nổi bật đứng giữa, cao lớn và lực lưỡng, khoác trên người tấm áo bằng da thú, gương mặt dữ tợn với những vệt sẹo dài. Sự hiện diện của hắn tạo ra khí thế uy quyền khiến cả toán người xung quanh đều dè chừng.
Kẻ mặc áo da thú bước lên phía trước, đôi mắt lạnh như băng đảo quanh kẻ đơn độc đang run rẩy.
“Đừng g·iết tôi! Đừng g·iết tôi!”
Kẻ đơn độc giơ cả hai tay lên, mặt tái nhợt, nước mắt nước mũi ràn rụa. Cơ thể hắn co rúm lại, đôi chân run rẩy đến nỗi khó đứng vững. Hắn khóc lóc thảm thiết, giọng lạc đi vì sợ hãi.
“Im lặng!!!”
Giọng gầm như thú dữ của kẻ mặc áo da thú vang vọng khắp khu rừng, khiến kẻ đơn độc giật nảy mình, ngay lập tức im bặt. Kẻ mặc áo da thú nhướng mày ngạc nhiên.
“Nhanh vậy sao? Tên này diễn trò à?”
Hắn híp mắt quan sát, lòng đầy nghi ngờ nhưng vẫn khoanh tay, giọng lạnh lẽo : “Ngươi là ai? Từ đâu đến? Vì sao tới đây?”
Kẻ đơn độc run lẩy bẩy, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời. Sự im lặng kéo dài khiến gân xanh trên trán kẻ mặc áo da thú nổi rõ, đôi mắt ánh lên vẻ hung dữ:
“Nói!!!”
Áp lực đáng sợ từ giọng quát khiến kẻ đơn độc giật mình, bật khóc nức nở:
“Tôi...Tôi là người đơn độc...Hu hu...Đừng đánh tôi mà...”
Hắn quỳ sụp xuống, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, vẻ mặt hoảng loạn khiến kẻ mặc áo da thú nhếch mép cười khinh bỉ.
“Tiếp!”
Giọng lạnh như băng vang lên, không chút thương xót.
“Tôi đi từ bộ lạc kia...để trao đổi...”
“Tiếp!”
Giọng của kẻ mặc áo da thú càng lạnh lùng hơn, không để lộ chút cảm xúc. Kẻ đơn độc rùng mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn gã, không dám giấu diếm:
“Tôi...Tôi muốn tới đây để...trao đổi muối...lấy ít thịt thôi.”
Bầu Không Khí C·hết Chóc Bao Trùm
Không gian như đông cứng lại. Cặp mắt của toán người lập tức lóe lên sự thèm khát. Muối – thứ tài sản quý giá nhất trong thời kỳ này, có thể đổi lấy bất cứ thứ gì.
Sát ý bừng lên mạnh mẽ. Toán người siết chặt tay quanh cán lao, ánh mắt hằn lên vẻ hung ác. Chúng muốn g·iết người c·ướp c·ủa.
Kẻ đơn độc cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Hắn lùi lại bản năng, đôi mắt đảo liên tục tìm đường thoát thân.
“Muối à...”
Kẻ mặc áo da thú xoa cằm, mắt ánh lên tia sắc bén. Hắn biết rõ giá trị của muối, nhưng cũng không muốn mạo hiểm nếu kẻ đơn độc chỉ đang nói dối.
“Ngươi lấy muối từ đâu? Làm sao ta tin ngươi có muối thật? Lấy ra cho ta xem được không?”
Kẻ đơn độc hơi chần chừ. Hắn biết nếu lấy muối ra, mạng mình có thể sẽ không giữ được. Nhưng nếu không đưa ra bằng chứng, chắc chắn kẻ mặc áo da thú sẽ không để hắn yên.
Nhận thấy sự do dự, kẻ mặc áo da thú cười nhạt, giọng điệu bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Yên tâm. Bọn ta sẽ không c·ướp c·ủa ngươi đâu. Chỉ cần mở ra cho ta xác nhận...đúng là muối hay không...rồi mới nói tiếp.”
Giọng hắn tuy nhẹ nhàng nhưng đôi mắt sắc như dao lại lạnh lẽo vô cùng, như một con thú săn đang chờ con mồi sập bẫy.
Kẻ đơn độc nuốt khan, cảm giác như tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn nhìn xung quanh, toán người đã vây kín mọi lối thoát. Cảm giác tuyệt vọng dâng lên, hắn biết mình chỉ có một lựa chọn.
Đôi bàn tay run rẩy đưa vào túi vải bên hông, chậm rãi lấy ra một gói nhỏ gói bằng lá, cẩn thận mở ra. Những hạt trắng lấp lánh hiện ra dưới ánh nắng, lấp lánh như những viên ngọc quý.
“Muối...Thật sự là muối...”
Ánh mắt của toán người càng trở nên dữ tợn, cơn thèm khát hiện rõ trên từng khuôn mặt.
Kẻ mặc áo da thú khẽ nheo mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Con mồi đã tự bước vào bẫy.
Kẻ đơn độc nhanh chóng gói lại gói lá trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn tên mặc áo da thú trước mặt. Giọng hắn trở nên cứng rắn hơn, không còn vẻ yếu đuối như trước:
“Nhìn thấy rồi chứ…Các người có thịt đổi không? Nếu không thì đừng hòng lấy được thứ này.”
Tên mặc áo da thú mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào nhưng đôi mắt sắc như dao. Gã biết mình đã chiếm thế thượng phong.
“Có chứ, bọn ta có rất nhiều thịt,” – Giọng nói của gã nhẹ nhàng, tưởng như vô hại – “Nhưng...bọn ta có điều kiện. Ngươi chấp nhận không?”
Kẻ đơn độc cảnh giác hơn, hai mắt ánh lên vẻ tham lam nhưng vẫn xen lẫn nỗi sợ hãi. Hắn nuốt khan, giọng run run:
“Điều kiện gì?”
Tên mặc áo da thú thoáng thấy vẻ tham lam trong mắt đối phương, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt. Gã biết rõ mình chỉ cần nhử mồi thêm một chút nữa thôi.
“Bọn ta muốn biết...ngươi lấy muối ở đâu?”
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo lá khô xào xạc, không khí như đông cứng lại. Kẻ đơn độc khẽ rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Làm sao hắn có thể nói ra chứ?
Đôi mắt hắn thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng tên mặc áo da thú đã tinh ý nhìn thấy.
“Yên tâm đi...” – Giọng gã trở nên trầm ấm một cách kỳ lạ – “Bọn ta chỉ cần biết ngươi lấy ở đâu, không cần ngươi chỉ rõ vị trí. Đổi lại...ta sẽ cho ngươi thêm thịt khi đổi muối. Thế nào?”
Câu nói như mật ngọt c·hết người rót vào tai, ánh mắt kẻ đơn độc thoáng chốc dao động. Đề nghị quá hấp dẫn, phần lợi nghiêng hẳn về phía hắn. Nhưng...cũng quá mờ ám.
“Nhiều thịt hơn sao…?”
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt không giấu được vẻ thèm thuồng. Cái bụng đói cồn cào khẽ réo lên, làm hắn nhăn mặt.
“Không, không được...Nguy hiểm lắm...”
Hắn cố gắng tỉnh táo lại, lùi thêm một bước. Nhưng hình ảnh những miếng thịt tươi ngon, mọng nước thoáng hiện lên trong đầu, cơn đói như ngọn lửa thiêu đốt lý trí.
Tên mặc áo da thú quan sát từng biểu cảm trên mặt đối phương, khóe miệng nhếch lên đầy thâm hiểm.
“Hắn đang lưỡng lự...Cái bụng đói đã giúp ta rồi...”
Đúng lúc đó, cái bụng của kẻ đơn độc réo lên rõ to, vang vọng giữa khu rừng yên tĩnh. Gương mặt kẻ đơn độc thoáng chốc đỏ bừng vì xấu hổ, ánh mắt hiện lên vẻ quyết tâm pha lẫn tuyệt vọng.
“Được...Thành giao! Nhưng các ngươi phải giữ lời, mang thịt ra đây!”
Tên mặc áo da thú mỉm cười mãn nguyện. Con mồi đã sập bẫy.
“Tất nhiên rồi.”
Hắn phất tay ra hiệu, một thành viên trong nhóm người nhanh chóng chui vào bụi rậm rồi biến mất.
Kẻ đơn độc không khỏi lo lắng, ánh mắt liên tục đảo nhìn toán người xung quanh. Chúng đã thả lỏng vòng vây, nhưng vẫn giữ khoảng cách đề phòng.
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm, từng giây trôi qua dài đằng đẵng. Kẻ đơn độc siết chặt gói lá trong tay, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Sau vài phút, tên biến mất kia quay lại, trên vai hắn là một con hươu lớn và ba con heo rừng mập mạp. Mùi thịt tươi tỏa ra thơm nức, khiến kẻ đơn độc nuốt nước bọt thèm thuồng.
“Nhiều...nhiều thịt quá...”
Đôi mắt hắn sáng rực, mọi lý trí tan biến trước cảnh tượng hấp dẫn này. Không chần chừ, hai bên nhanh chóng trao đổi. Muối đổi lấy thịt tươi, cuộc trao đổi đầy toan tính và nguy hiểm.
Khi gói muối chuyển vào tay tên mặc áo da thú, ánh mắt hắn lóe lên vẻ thỏa mãn. Hắn khẽ bóp nhẹ gói lá, cảm nhận những hạt muối quý giá lạo xạo bên trong.
“Cuối cùng cũng có được rồi...”
Kẻ đơn độc không dám nán lại lâu. Hắn cõng số thịt lớn trên lưng, bước đi loạng choạng nhưng vẫn cố chạy thật nhanh, như sợ bị đổi ý.
Còn toán người nhìn bóng hình biến mất sau khu rừng cũng ở lại thu dọn một chút rồi biến mất sau bụi rậm. Để lại khu rừng yên tĩnh như ngày thường.
Lá cây xào xạc rơi xuống, hình ảnh chiếc lá hiện ra hai mặt, một láng mịn, một sần sùi bởi gân lá. Hai mặt lá đều có nhiệm vụ và chức năng riêng biệt nhưng chung quy lại chúng đều hướng tới mục tiêu làm sao cho cây phát triển.
(ở đoạn cuối này bạn nào giỏi sinh có thể cmt rõ giúp tui với nhe, hồi xưa học tui chỉ biết vậy thôi, tôi Xã Hội mà dở văn lắm)
tấu chương xong