Chương 200 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (17)
Duyên và Zua mỗi khi xuất hiện cùng nhau là sự đối lập với nhau.
Duyên luôn hành động theo cảm xúc, Zua thì ngược lại, lạnh lùng và lý trí. Hai người họ ghét phần còn lại của mình, nhưng có chuyện mà không ai ngờ.
Duyên lại bị lý trí chi phối và Zua thì bị cảm xúc chi phối, sai lầm của hai cộng hưởng vô tình tạo ra hiểm họa mà không ai ngờ.
Trong khi Duyên và Zua vẫn đang tìm kiếm kẻ t·ham ô·, cuộc sống ở bộ lạc vẫn tiếp diễn…
Vài ngày sau khi được thoải mái giờ giấc thì nhiều tộc nhân bắt đầu tự siết thời gian rèn luyện của mình lại, bởi vì họ hiểu bộ lạc đang ở tình trạng nào.
Những tiếng hô vang ở trong sân vận động Mùa Đông, bên trong là gần cả ngàn người đang chia nhau tập luyện ở 5 khu vực.
Một khu là tập bắn cung, một khu phóng lao, một khu tập cận chiến, một khu quần đấu, một khu chạy đường dài.
Ở khán đài những bậc ghế bê tông được tận dụng để chạy kiểu bậc thang Magath, đây là bài tập thể lực cho cầu thủ bóng đá ở kiếp trước của Ain, bây giờ nó vô tình được hình thành giúp cho những chiến binh rèn luyện.
Bài tập này vô cùng khắc nghiệt, khi mà nó sẽ kiệt sức bắp chân một cách nhanh chóng chỉ sau vài lần chạy lên xuống bậc thang. Ở lúc này, khi mà các tộc nhân chỉ biết chạy tới khi đuối là nghỉ, nên càng gây ra sự đau nhức bắp chân nhiều hơn.
Dio nhìn những tộc nhân trẻ tuổi hừng hực khí thế mà lòng nặng trĩu.
Chúng nhiệt huyết, nhưng cũng quá non nớt và dễ bị kích động. Chỉ một sai lầm nhỏ có thể khiến cả bộ lạc rơi vào nguy hiểm
Vì vậy mà bộ lạc phải có những chiến binh kỳ cựu ở bên hỗ trợ, chỉ là nhìn vào tờ báo cáo thì Dio lắc đầu ngao ngán.
Rac đã kịp hoàn thành việc thống kê chính xác số tộc nhân bộ lạc, nhưng chỉ là, dù hắn và các thành viên phòng Dân số điều tra rất kỹ cũng không thể tránh được việc, có người khai gian tuổi để được tham gia c·hiến t·ranh.
Điển hình cho trường hợp này là nhóc Ron, nó luôn nói đã đủ tuổi nhưng khi tra khảo thì ấp a ấp úng, rồi biện minh là thể chất mình đã đủ điều kiện.
Kết quả kiểm tra cũng xém đạt mức tiêu chuẩn, thế là thằng nhóc khóc lóc bù loa lên để được đăng ký, nhưng nào được. Nếu hỏi đâu là chỗ lạnh lòng người nhất trong bộ lạc, chỉ có nhóm Chấp pháp mới có thể cạnh tranh với phòng Dân số này.
Mà nhóc Ron đâu chỉ có khai gian 1 lần mà 5,6 lần lận, tới khi bây giờ chốt danh sách rồi thằng nhóc vẫn còn đang năn nỉ Rac trước phòng làm việc của hắn.
Chỉ là Rac đã đi từ lâu.
Dio nhìn Rac ngồi thoải mái uống trà thì bất lực, tính cách tên này vô cùng phóng khoáng, khuôn mặt luôn treo nụ cười tươi vô cùng gợi đòn, nhưng cách hắn làm việc thì Dio không phàn nàn được.
…
Vì hắn vốn ưa thích toán học nên dành rất nhiều thời gian theo Ain học hỏi, có lúc khiến Ain sợ hãi mà chạy trốn, đến khi phòng Dân số được thành lập thì hắn gần như đánh bại mọi kẻ cạnh tranh.
Chỉ là Rac cũng xém thua do Eny cạnh tranh vô cùng gắt gao, nếu không phải lúc đó Eny đang nắm chức vụ đội trưởng Nhà kho và Nấu ăn thì phòng Dân số này chắc cũng vào tay cô.
Bởi vì cảm thấy sự nguy hiểm nên Rac khi tiếp nhận chức trưởng phòng vội vàng tìm những thành viên trung thành để đề phòng tương lai của mình, và hắn tự tay điều chỉnh quy trình làm việc do Ain đề xuất sao cho phù hợp với thời đại.
Sự tính toán tỉ mỉ của Rac chính là thứ đã giúp Ain rất nhiều trong việc xử lý công việc của bộ lạc.
Không chỉ làm giảm gánh nặng cho tộc trưởng, những quyết định nhanh chóng và hiệu quả của Rac còn giúp bộ lạc vận hành mượt mà, không hề có dấu hiệu xáo trộn mỗi khi có sự thay đổi.
Có vô số người đơn độc đổ về xin gia nhập bộ lạc. Đây đúng là điềm tốt cho sự phát triển, nhưng cũng tiềm ẩn hiểm họa khôn lường.
Chỉ cần một kẻ gián điệp trà trộn, Ain sẽ phải đối mặt với mối nguy hại từ bên trong. Chính vì vậy, Ain phải hết sức thận trọng, nhưng hắn biết mình không thể tự tay kiểm soát tất cả.
Đó là lúc Rac xuất hiện như một người cộng sự hoàn hảo. Ain sẵn sàng tin tưởng vào khả năng suy tính của Rac, bởi hắn hiểu rằng chỉ có Rac mới đủ cẩn trọng và thông minh để xử lý vấn đề này.
Sự tỉ mỉ của Rac đã giúp bộ lạc kiềm chế số lượng người muốn gia nhập, đồng thời điều tra kỹ càng về mục đích và quá khứ của họ.
Để đối phó với tình trạng người đơn độc ồ ạt gia nhập, Rac đã đưa ra nhiều chính sách kiểm soát chặt chẽ.
Trong 2 năm qua, đã có hơn 200 người đến xin gia nhập bộ lạc. Trong số đó, 138 người đã trở thành tộc nhân chính thức, 39 người đang chờ xét duyệt từ tộc trưởng, và 23 người vẫn đang trong quá trình điều tra.
Quá trình điều tra này có thể kéo dài vài tháng hoặc thậm chí cả năm, nhằm xác minh lý lịch và động cơ thực sự của người xin gia nhập. Sau khi vượt qua vòng điều tra, họ được Ain phê duyệt và trở thành “tiểu tộc nhân.”
Tuy nhiên, hành trình trở thành tộc nhân chính thức vẫn còn rất xa.
Để kiểm tra lòng trung thành, tiểu tộc nhân phải trải qua giai đoạn thử thách khắc nghiệt. Họ bị buộc phải sống ở khu rìa lãnh thổ, tự khai hoang và sinh tồn. Mỗi tháng, họ chỉ được phát một ít thực phẩm và dụng cụ cơ bản.
Khi tiếp xúc với tộc nhân khác trong bộ lạc, họ phải chịu ánh mắt dò xét và thái độ lạnh lùng.
Sự bất công còn thể hiện ở tỷ giá trao đổi hàng hóa, khi giá cả bị đẩy lên gấp 5 - 6 lần so với tộc nhân bình thường. Ain cố ý tạo ra sự phân chia cấp bậc rõ rệt để họ thể hiện mục đích thật sự của mình.
“Nếu thật sự họ muốn gia nhập bộ lạc, họ sẽ tìm mọi cách để cống hiến. Còn nếu có ý đồ xấu, họ sẽ dễ dàng lộ sơ hở.”
Ain chia sẻ với Rac khi lần đầu họ quyết định sử dụng chính sách này, tới nay Rac càng chắc về quyết định của mình.
Không chỉ người lớn, ngay cả trẻ em đi cùng tiểu tộc nhân cũng phải đối mặt với sự phân biệt nghiêm ngặt.
Chúng bị tách khỏi cha mẹ và được đưa về trung tâm bộ lạc để học tập và sinh hoạt. Ban đầu, nhiều người phản đối quyết liệt, nhưng Rac lập tức tước bỏ danh xưng tiểu tộc nhân của họ, biến họ trở lại thành người đơn độc.
Điều này khiến họ sợ hãi và cầu xin Rac cho trở lại làm tiểu tộc nhân, bởi người đơn độc đã phải chịu cảnh cô độc và dè bỉu trong nhiều năm dài đằng đẵng.
Rac biết rất rõ rằng sự cô lập và cô đơn chính là cách kiểm tra lòng trung thành hiệu quả nhất.
Dần dần, Rac cũng thoáng hơn trong việc kiểm soát họ, những đứa trẻ chỉ ở trung tâm bộ lạc bằng với số thời gian tiểu tộc nhân hoàn tất thành tộc nhân chính thức bộ lạc.
Đương nhiên là những tiểu tộc nhân hoàn toàn vui mừng quyết định này, họ coi đó là việc tốt cho con của họ, có thể học hỏi và chăm sóc tốt hơn ở đây.
Lúc đầu họ sợ bộ lạc sẽ giữ con họ rồi làm gì đó, sau đó trục xuất họ mà thôi.
Ain biết chính sách này tàn nhẫn, nhưng đó là cách duy nhất để bảo vệ bộ lạc khỏi nguy cơ bị gián điệp p·há h·oại từ bên trong. Hắn không muốn sự nhân từ của mình trở thành điểm yếu.
Rac không chỉ kiểm soát số lượng người gia nhập mà còn nắm quyền điều phối dân số trong bộ lạc một cách tinh vi. Phòng Dân số của Rac còn phải:
+ Điều tra người đơn độc xin gia nhập bộ lạc.
+ Nắm thông tin về mọi nhóm người di chuyển trong lãnh thổ.
+ Theo dõi tình trạng dân số, bao gồm hôn nhân, con cái, và nơi ở của từng tộc nhân.
Mục đích của ba việc này tránh cho tình trạng một khu vực ở bộ lạc bị quá tải số người, như ở chỗ mấy ngọn đồi bỗng gần 300 tộc nhân ào ạt tới thì nơi đó bị hư hại luôn.
Khi đã nắm được vị trí dân số, Rac sẽ gửi những gợi ý cho Dio duyệt xem đồng ý hay không những gợi ý đó, sẽ có những trường hợp đặc biệt nhưng nhóm Xây dựng đi tới một khu vực để khai hoang hay cải tạo nơi đó.
Rac phải gửi yêu cầu cho Dio để cho một nhóm Chấp Pháp tới trông coi vì nếu không có người giá·m s·át sẽ gây ra sự bất ổn sau khi nhóm Xây dựng rời đi như môi trường, con người,...
Những quyết định của Rac đều dựa trên sự tính toán tỉ mỉ và sự nhạy bén trong chính trị non trẻ. Chính sự thận trọng và thông minh của hắn đã giúp Ain tránh được vô số rắc rối và bảo vệ bộ lạc khỏi hiểm họa tiềm ẩn.
…
Dio nhìn chằm chằm vào Rac, kẻ trước mặt trông có vẻ bình thường, nhưng nếu Ain gặp chuyện gì thì hắn sẽ là kẻ nôn nóng hơn bất kỳ ai. Dio biết rõ điều này hơn ai hết.
Nếu không phải vì thực lực thua kém Ry, chắc chắn Rac đã lao vào solo với Ry để dành lấy danh xưng cận thần của tộc trưởng rồi.
Mức độ trung thành của Rac dành cho Ain thậm chí còn sâu đậm hơn cả chính Dio. Điều đó khiến Dio cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn hiểu rằng sự trung thành không phải lúc nào cũng có lợi cho chủ nhân. Đôi khi, chính sự trung thành mù quáng lại trở thành nguy cơ tiềm ẩn.
May mắn thay, đến giờ Rac vẫn chưa gây hại gì cho Ain. Nếu không, Dio đã tìm mọi cách cách chức hắn từ lâu rồi.
Nhưng gương mặt điềm tĩnh, đầy vẻ gợi đòn của Rac thật sự khiến Dio tức điên lên.
“Được rồi, đi về đi. Còn nhiều việc phải làm, cậu ở đây làm gì?” Dio cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng sự khó chịu rõ ràng trong từng chữ.
Rac vẫn thản nhiên ngồi uống trà, chẳng có vẻ gì là muốn rời đi. Sự điềm nhiên ấy như muốn thách thức sự kiên nhẫn của Dio.
Chỉ đến khi gương mặt Dio đỏ bừng lên vì giận, Rac mới chậm rãi đứng dậy, miệng nở nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai:
“Được rồi, tôi về đây…nha tộc trưởng thay thế.”
Câu nói cuối cùng như m·ũi d·ao sắc nhọn đâm vào lòng tự trọng của Dio. Cánh cửa vừa đóng lại, Dio đập mạnh tay xuống bàn, tiếng vang dội khắp căn phòng. Bên ngoài, Rac mỉm cười thích thú, bước chân thong thả rời đi.
“Đồ đáng ghét...Nếu không phải làm việc tốt, mình đã đá hắn khỏi bộ lạc từ lâu rồi.” Dio gầm gừ, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Hắn ngả người ra ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Câu nói “tộc trưởng thay thế” vẫn vang vọng trong đầu, khiến hắn khó chịu không thôi.
“Đáng c·hết, mình lại bị tên đó chọc tức rồi…Cái danh tộc trưởng thay thế…thật sự khó nghe mà.”
Dio lẩm bẩm đầy uất ức. Hắn nhìn lại tờ báo cáo.
“Tổng số tộc nhân : 2458 ; Nam: 1637 ; Nữ: 821
Tuổi :
+ Trên 60 : 27
+ Từ 13 đến 59 : 2219
+ Dưới 13 : 212
Khả năng tham chiến dự kiến là : 2189 người.”
Nhìn những con số lạnh lùng trên giấy, Dio không khỏi thở dài. Hắn biết rằng con số tham chiến thực tế sẽ ít hơn nhiều. Cuộc chiến nếu kéo dài thì vẫn cần người ở lại bảo vệ lãnh thổ, cần người trồng trọt để duy trì lương thực cho bộ lạc.
Dio ngước lên nhìn trần nhà, tâm trí rối bời. Hắn biết trong bóng tối vẫn còn đội Phán Quyết luôn âm thầm theo dõi và bảo vệ bộ lạc.
Khi c·hiến t·ranh xảy ra, số liệu trên giấy chỉ là con số tương đối, nhưng ít nhất nó cũng giúp hắn có cái nhìn tổng quan hơn.
“Chúng ta có thật sự cần c·hiến t·ranh ngay lúc này không…hay nên chờ Ain tỉnh dậy rồi quyết định?”
Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Dio, không tài nào dứt ra được. Hắn biết chỉ cần một quyết định sai lầm, cả bộ lạc có thể rơi vào hiểm họa. Nhưng nếu không hành động ngay lúc này, liệu cơ hội có còn nữa không?
Đôi mắt Dio ánh lên sự do dự. Hắn siết chặt nắm đấm, cảm giác áp lực đè nặng trên đôi vai của “tộc trưởng thay thế”.
“C·hết tiệt…Mình thật sự không muốn cái danh xưng này chút nào.”
tấu chương xong.