Sô Phận

Chương 199: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (16)




Chương 199 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (16)
Ba ngày, Dio phải làm việc trong tâm trạng sự bực bội vì kẻ t·ham ô· kia. Nó muốn tự tay tra khảo kẻ đó, không chỉ để giữ danh dự bản thân mà còn vì lý do sâu xa hơn.
Và buổi sáng này, Dio tiếp 3 vị khách đặc biệt.
Hắn thong thả rót ba chén trà, đẩy về phía họ. Ba người ngồi trên ghế nhìn chén trà trước mặt, rồi trao đổi ánh mắt dò hỏi nhau. Sau một lúc, họ đồng loạt nhìn Dio và lắc đầu.
Dio chỉ mỉm cười, giọng điềm nhiên : “Đừng lo, không có độc đâu.”
Người ngồi giữa lắp bắp : “À… không phải đâu… Chỉ là tôi no rồi.”
“Đúng vậy, no rồi.”
“Đúng vậy, no rồi.”
Hai người kia vội vàng phụ họa. Dio nhàn nhã rót cho mình một chén trà. Hắn nâng chén lên, dừng lại khi chỉ còn cách môi một khoảng ngắn. Ánh mắt chăm chú vào những gợn sóng lan tỏa trên bề mặt trà.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng áp lực vô hình đè nặng khiến ba người kia tưởng chừng như thời gian ngừng trôi, một vài giọt mồ hôi đã rơi, dù ngoài trời khá mát mẻ.
Dio khẽ lắc đầu, như vừa thoát khỏi cơn mộng mị. Hắn đặt chén trà xuống, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý :
“Tôi nghe nói ba người không muốn chiến đấu à?”
Câu hỏi đơn giản nhưng đủ sức đóng băng sống lưng ba người. Họ ngồi thẳng người như bị dây vô hình kéo căng, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Môi mấp máy như muốn phản bác, nhưng không một âm thanh nào thoát ra được.
Một lúc sau, người ở giữa thở dài, ánh mắt trở nên nghiêm túc :
“Tôi không rõ vì sao cậu biết chuyện chúng tôi đã bàn bạc. Nhưng tôi phải nói thật…Không phải tôi không muốn chiến đấu, mà là đầu óc tôi…không thể ép mình muốn chiến đấu.”
Dio nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn vài cái. Thấy hành động này, hắn hiểu ngay sự khó chịu của Dio, nhưng rồi hít sâu, suy nghĩ :
“Dù gì đã vào đây rồi còn sợ gì, nói luôn vậy.”
Tên ở giữa cầm lấy chén trà lên nhấp một ngụm, hắn nhìn thẳng vào mắt Dio nói :
“Tôi chán ghét việc lúc nào cũng phải căng người ra tập luyện. Tại sao không cho chúng tôi chiến đấu ngay hôm nay hay ngày mai, mà cứ dây dưa suốt cả tháng nay?
Và...tình trạng của tộc trưởng ra sao rồi?”
Dio nghe hỏi cũng lâm vào im lặng, hai bên nhìn nhau. Dio là người phá vỡ bầu không khí trước.
“Tôi hiểu tâm trạng của mọi người. Nhưng hiện tại, tôi đang sắp xếp hậu cần cho bộ lạc. Vì vậy thời gian có chút trì hoãn, tôi xin lỗi.
Còn về tộc trưởng…Tôi vẫn chưa thể biết khi nào người sẽ tỉnh lại. Rin đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn chưa thành công.”
Dio cúi đầu - lần đầu tiên trong đời. Kể cả trước Ain, hắn cũng chưa từng cúi đầu như vậy. Nhưng vì an toàn của bộ lạc, vì Ain, hắn chấp nhận từ bỏ tự tôn của mình.

Ba người đối diện lúng túng, ánh mắt bối rối không biết phải làm gì. Trước hành động cúi đầu của Dio, họ muốn đỡ hắn đứng thẳng dậy, nhưng tay chân như hóa đá, không thể nhúc nhích.
Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ ngoài cửa sổ.
Ba người kia đứng dậy. Tên ở giữa trước khi bước ra cửa ngoái đầu nhìn Dio, giọng trầm xuống :
“Tôi không biết anh đang gặp chuyện gì khó khăn, nhưng mong anh hiểu...chúng tôi cũng có nỗi khổ riêng. Không ai muốn bộ lạc này gặp chuyện cả.”
Dio gật đầu nhẹ, cố nở nụ cười trấn an. Ba người nhanh chóng rời khỏi, ngoài kia vẫn còn nhiều việc đang chờ họ.
Cánh cửa gỗ đung đưa trong gió, bản lề sắt kêu lên những âm thanh kẽo kẹt. Dio nhìn xuống chén trà, những gợn sóng vẫn chưa tan hết, hệt như tâm trạng bất ổn của hắn lúc này.
Zua bước ra từ căn phòng phía sau nhà Dio. Nó tiến lại, ngồi đối diện Dio. Không nói một lời, Zua lấy ba chén trà trên bàn đổ xuống xô nước dưới bàn, rồi rót cho mình một chén trà mới.
“Sao vậy? Chẳng phải mày đã tra khảo xong rồi à?”
Dio nhìn Zua, thở hắt ra, đôi vai trĩu xuống như mang cả gánh nặng của bộ lạc :
“Đúng là xong rồi...Nhưng lời của họ đáng để suy nghĩ.”
Zua im lặng, ánh mắt trầm ngâm. Một lúc sau, nó đứng dậy, không nói thêm lời nào rồi rời khỏi nhà Dio.
Lại một lần nữa, cánh cửa gỗ đung đưa trong gió. Dio thở dài, ánh mắt mệt mỏi nhìn theo.
Ba người kia... không hề xa lạ. Họ chính là Syet, Wti, Nte - những tiểu đội trưởng dưới trướng Ry. Họ cũng là những tù binh từ trận chiến hai năm trước, những người gia nhập bộ lạc chưa lâu, lòng trung thành vẫn còn là dấu hỏi lớn.
Những tộc nhân như họ luôn nằm trong tầm ngắm của đội Phán Quyết. Chỉ khi lòng trung thành được chứng minh, họ mới thoát khỏi sự điều tra gắt gao.
Nay, chẳng những có kẻ t·ham ô· bỏ trốn mà còn có ba người này tỏ ra mơ hồ bất mãn. Dio cảm thấy như mọi thứ đang dần rời khỏi tầm kiểm soát.
Hắn và Zua đều n·hạy c·ảm với bất kỳ mối đe dọa nào đến bộ lạc lúc này. Nhưng cuộc trò chuyện vừa rồi khiến Dio nhận ra không chỉ hắn mà cả bộ lạc cũng đang chịu áp lực quá lớn.
“Nếu Ain tỉnh lại...biết chuyện kẻ t·ham ô· bỏ trốn, biết cả những tinh anh cũng bắt đầu bất mãn...Ain sẽ hành động thế nào?”
Nếu Ain xử lý tốt, bộ lạc sẽ phát triển mạnh mẽ. Nhưng nếu mọi thứ trở nên tồi tệ...Không chỉ ba người phản bội mà có thể cả bộ lạc sẽ đứng lên phản kháng.
Dio không muốn thấy cảnh đó.
Hắn đã cô độc suốt mấy năm, chịu đựng gần mười năm, cống hiến cho bộ lạc năm năm. Cùng Ain đồng cam cộng khổ suốt hai mươi năm...Làm sao có thể để bộ lạc sụp đổ chỉ vì nóng nảy?
“Chẳng phải mục đích của Ain là trả thù bộ lạc Huyết Sắc sao?”
Vì mục tiêu đó mà Dio cùng Ain xây dựng bộ lạc, chuẩn bị tất cả để một ngày đứng lên báo thù. Nhưng khi bộ lạc kẻ thù sụp đổ, mọi thứ dường như mất đi ý nghĩa ban đầu.
Suốt hai năm qua, Ain dần chuyển từ lợi dụng bộ lạc để trả thù sang bảo vệ và phát triển nó. Nhưng giờ đây, tất cả như đang chống lại Ain.

Dio không muốn điều đó xảy ra.
Cánh cửa gỗ lại đung đưa trong gió, âm thanh kẽo kẹt vang lên như tiếng thở dài của chính Dio.

Ain từ khi thành lập bộ lạc đã luôn đề cao sự trung thành tộc nhân với bộ lạc, không phải ngẫu nhiên mà Ain thành lập nhóm Dơi và Dao lại sớm đến vậy.
Bởi vì ba người kia đã lén lút nói chuyện mờ ám nên mới bị đội Phán Quyết theo dõi và báo cáo lại cho Dio, sau đó mới có cảnh họ gặp Dio.
Suốt mấy năm qua bộ lạc chưa từng có người phản bội bộ lạc, ít nhất là trước mặt các tộc nhân một cách công khai, chỉ cần có ý định thôi là Ain đã dập từ trong trứng nước.

Buổi chiều ngày 7 tháng 3 năm thứ 5 Lạc Việt.
Dio quyết định giảm lượng thời gian luyện tập xuống chỉ còn 6 tiếng/ ngày, thời gian rảnh được tự do hoạt động.
Khi thông báo được đưa ra, một làn sóng nhẹ nhõm lan tỏa khắp bộ lạc.
Tiếng cười nói rôm rả trở lại sau nhiều ngày căng thẳng. Mấy đứa nhỏ chưa đủ tuổi làm chiến binh cũng nhảy cẫng lên vì vui sướng. Chúng cuối cùng cũng hiểu vì sao phải chia độ tuổi mới được làm chiến binh bộ lạc.
“May quá! Tao tưởng mình không trụ nổi nữa rồi!”
“Đúng đó! Mệt muốn xỉu luôn, giờ được nghỉ rồi!”
Những đứa nhóc cười đùa, chạy nhảy khắp sân tập. Kể cả thể chất biến thái như Ron ăn hoài không no cũng phải thở dài:
“Hèn gì không ai theo kịp buổi tập của mấy tên tập sự kia. Chắc chỉ có bọn quái vật mới chịu nổi.”
Niềm vui lan tỏa khắp nơi. Nhưng không phải ai cũng vui mừng trước quyết định này.
Ry là người buồn.
Nó bị Dio phạt rèn luyện gấp đôi vì đã để ba người dưới trướng bất mãn. Ánh mắt Dio khi thông báo h·ình p·hạt ấy không hề có sự giận dữ, chỉ lạnh lẽo và nghiêm khắc.
“Tao đã tin tưởng giao người cho mày quản lý. Nếu mày không giữ được lòng trung thành của chúng, thì mày phải mạnh hơn gấp đôi để kiểm soát tình hình.”
Ry cúi đầu nhận phạt, đôi vai hơi căng lại nhưng ánh mắt kiên định. Nó biết mình không có lý do để phản bác. Là đội trưởng, trách nhiệm thuộc về nó.
Dù vậy, trong lòng vẫn âm ỉ cảm giác thất vọng. Không phải vì h·ình p·hạt quá nặng, mà vì chính bản thân đã phụ lòng Dio.
“Thôi thì chịu phạt thôi.” Ry thở dài, siết chặt tay quanh cán rìu mới.
Dio nói là phạt, nhưng ai cũng hiểu hắn đang cho Ry không gian riêng để làm quen với v·ũ k·hí mới. Cả ngày Ry chỉ dành cho việc huấn luyện chiến binh nên chưa có cơ hội tập luyện rìu mới này.

Dio đã tinh tế sắp xếp như vậy, nhưng dù có ẩn ý bao nhiêu đi nữa thì h·ình p·hạt vẫn là h·ình p·hạt.
“Tập gấp đôi sao...Sẽ không dễ dàng gì đâu.”
Ry nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Nó biết những giọt mồ hôi sẽ không ngừng rơi, cả cơ thể sẽ gào thét vì đau nhức. Nhưng đó là cái giá phải trả để trưởng thành.
Buổi chiều hôm đó, khi những tộc nhân khác đang tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi, Ry đã bắt đầu buổi tập gấp đôi của mình dưới ánh nắng chói chang.
Bóng dáng nhỏ bé ấy vẫn mạnh mẽ vung từng nhát rìu xuống khúc gỗ, mồ hôi đổ như mưa nhưng không hề dừng lại.
Vì Ry biết, sức mạnh không đến từ việc nghỉ ngơi. Sức mạnh chỉ đến khi ta dám đối diện với sự yếu đuối của chính mình.

Ánh mặt trời len lỏi qua tán lá, gió xào xạc khiến những chiếc lá khẽ rung rinh. Duyên đứng trên cành cây cao, mắt sắc lạnh quét qua từng bụi rậm như muốn xuyên thấu mọi ngóc ngách.
“Duyên, tôi nói cô này, có cần truy quét rộng như vậy không? Chẳng may vào lãnh thổ kẻ địch thì sao.”
Zua ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh trên cành cây mà phàn nàn. Nó có thể cảm nhận được sự quyết tâm trong ánh mắt của Duyên. Cô vẫn dáo dác tìm kiếm xung quanh, đôi mắt không bỏ sót bất kỳ động tĩnh nào.
Duyên lạnh lùng đáp:
“Không mở rộng thì sao tìm ra tên đó, tôi tin hắn chỉ trốn đâu đây thôi.”
Zua thở dài, nó hiểu cô nàng này đã quyết thì khó thay đổi quyết định lắm. Duyên lúc nào cũng cứng đầu như vậy, một khi đã muốn thì không gì có thể ngăn cản. Nhưng lần này thì khác, nếu cô tiếp tục, những ‘vệ tinh’ của Zua sẽ hiểu sai và mọi thứ sẽ đổ vỡ.
Zua nghiến răng, ánh mắt trở nên nghiêm nghị:
“Duyên, ở đây có ‘vệ tinh’ của tôi.”
Duyên thoáng khựng lại. Cô liếc mắt nhìn Zua, đôi môi khẽ mím lại. Cô hiểu ý nghĩa của từ ‘vệ tinh’ mà Zua vừa nhắc đến. Những con cờ quan trọng trong mạng lưới thông tin mà hắn khổ công xây dựng.
“Zua chưa bao giờ dùng giọng điệu đó để nói chuyện với mình...”
Duyên thầm nghĩ, trong lòng thoáng gợn lên chút khó chịu. Nhưng cô cũng biết hắn làm vậy không phải vì ích kỷ cá nhân mà vì an toàn cho tất cả.
Cắn nhẹ vào môi, Duyên quay mặt đi, giấu đi cảm giác không cam lòng trong ánh mắt. Cô nhìn về phía trước, một lúc rồi mới thở dài nói:
“Được rồi, tôi sẽ rút lui. Tên đó được sống thêm vài ngày vậy.”
Giọng cô lạnh lùng nhưng ẩn chứa chút tiếc nuối. Cô ghét phải bỏ dở giữa chừng khi con mồi chỉ còn cách một bước chân.
Zua nghe lời này mới nhẹ lòng, tảng đá trong lòng hắn cũng nhẹ đi đôi phần. Nó biết Duyên không hề yếu đuối, cô chỉ đang đặt đại cục lên trên cảm xúc cá nhân.
“Cảm ơn cô...” Zua khẽ thì thầm khi nhìn bóng dáng của Duyên biến mất sau những tán cây.
Một cơn gió thoảng qua, những chiếc lá khẽ rơi xuống chạm nhẹ trên vai hắn. Zua đứng lại một lúc, đôi mắt trầm tư nhìn về hướng Duyên vừa rời đi.
“Dù sao...cô ấy vẫn luôn cứng đầu như vậy.” Zua mỉm cười, đôi mắt thoáng hiện lên sự ấm áp trước khi bóng hình ấy cũng biến mất giữa những tán lá xanh rì.
tấu chương xong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.