Sô Phận

Chương 198: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (15)




Chương 198 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (15)
Một tháng qua, Dio vật lộn với khối lượng công việc khổng lồ mà Ain để lại sau khi ngất đi.
Không phải vấn đề nào cũng cần giải quyết ngay - nó cần thời gian để xem xét kỹ lưỡng, nhằm đưa ra quyết định chính xác nhất.
Vì vậy, khối lượng công việc mỗi ngày không giống nhau: Có ngày Dio bận đến mức không có thời gian ăn uống hay nghỉ ngơi. Có ngày rảnh hơn, hắn lại lao ra ngoài, đốc thúc mọi người.
Nơi Dio lui tới thường xuyên nhất chính là khu tập luyện.
Bởi vì Ry phụ trách huấn luyện thực chiến cho đám tân binh, nhưng với tính cách nóng nảy của hắn - dù đã có phần kiềm chế hơn - Dio vẫn không khỏi lo lắng.
Về phần chiến thuật, Dio đã bàn giao lại cho Tel, còn hắn sẽ hỗ trợ phía sau.
Ain từng lo ngại rằng di chứng từ trận chiến hai năm trước sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán của Tel, Dio cũng nhận thấy sự bất ổn của nhóm trưởng đi săn này sau ngày đó, nên hắn không hề nghi ngờ lời Ain.
Trận chiến lần này sẽ quyết định tương lai của Tel:
+Nếu thắng, hắn sẽ lấy lại sự tự tin, từ đó nâng cao khả năng tính toán.
+Nhưng nếu thua, bộ lạc sẽ mất đi một chiến tướng tiềm năng.
Không chỉ có những chiến binh trẻ ráo riết tập luyện, mà bầu không khí c·hiến t·ranh còn cuốn theo cả những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn.
Dù chưa đủ tuổi làm chiến sĩ, chúng cũng bắt đầu rèn luyện theo điều kiện nghiêm ngặt, sẵn sàng trở thành lực lượng dự bị khi cần thiết.
Trong một tháng này, nhà kho chất đầy thực phẩm, được tập kết từ mọi nguồn trong bộ lạc.
Những thành viên nhà kho phối hợp với nhóm nấu ăn, liên tục chế biến thực phẩm tươi thành thực phẩm khô, vừa kéo dài thời gian bảo quản, vừa giải phóng không gian trong kho.
Mặc dù có chút khô khốc, nhưng ít nhất còn hơn là bị hỏng và lãng phí.
Tại phòng chế tác, những v·ũ k·hí cá nhân được gấp rút hoàn thiện và bàn giao cho chủ nhân.
Số lượng v·ũ k·hí cơ bản thì từ lâu đã được thợ rèn sản xuất hàng loạt, chuẩn bị cho c·hiến t·ranh.
Bộ lạc đang tiến triển. Mọi thứ đang đi đúng hướng.
Nhưng hôm nay, bộ lạc đón nhận một tin buồn.
Lão Ky mất sau khi nghe tin Ain ngất, vốn lão có thể nhanh chóng thoát khỏi cơn sốc, nhưng sau nhiều năm tốn quá nhiều sức cho việc chăm sóc cháu trai.
Lão Ky đã không còn đủ khỏe để chống cự với tuổi tác, chất xúc tác từ việc Ain ngất càng l·àm t·ình hình của lão ngày càng nghiêm trọng, và lão phải trả giá cho việc vay mượn sức khỏe trong 5 năm qua.
Ain sẽ không bất ngờ khi biết tin này, chính hắn là người đã kéo dài mạng sống của lão Ky.
Không đúng...Là lão Ky cầu xin Ain, chỉ để có thêm thời gian chăm sóc cháu mình.
Ain không ngờ rằng việc mình gục ngã lại vô tình lấy đi mạng sống của lão

Tal lặng nhìn xác ông mình được đặt xuống ngôi mộ, cả ngày hôm nay với anh là một màn đen, suốt một tháng qua anh đã quần thảo khắp bộ lạc để cứu chữa.

Nhưng…
Ông của anh vẫn ngủ li bì, dù thở rất nhẹ nhưng ông vẫn sống, dấu hiệu sự sống mong manh Tal vẫn tin rằng ông có khả năng khỏe lại, anh chạy tới phòng trị liệu cầu xin Rin cứu ông mình.
Anh không ngại tay chân mình lấm lem bùn đất, những v·ết t·hương li ti hiện hữu do vấp té chạy đến đây.
Rin dù muốn nhưng vẫn không thể giúp, khi cô tới lão Ky đã mất rồi.
Nhìn thằng nhóc quỳ trước ngôi mộ, nhìn những nắm đất được rải xuống, đoàn người cứ như vậy cầm một nắm đất rãi xuống, lướt qua Tal vỗ vai thằng nhóc như một lời an ủi, động viên.
Rin nhìn lại người ở dưới mộ, một lão già được mặc bộ đồ vải đẹp nhất, trên tay là một con dao bằng đồng sáng bóng, đặt trên ngực, gương mặt hốc hác, làn da nhăn nheo.
Nhưng miệng lão vấn có chút gì đó nhếch lên như mỉm cười, có lẽ lão hạnh phúc sau những gì mình làm cho thằng cháu ngốc nghếch, lão không còn vương vấn gì với thế gian này.
Tự bao giờ hai khóe mắt Rin chảy ra dòng nước, cô ngước mắt lên trời, nhớ lại về thời gian đầu được lão Ky dạy về thảo dược, được lão hướng dẫn, giờ đây cô đã là người đứng đầu bộ lạc y thuật nhưng lão Ky cũng không còn.
Dio cùng với đứa bạn thân lặng nhìn ngôi mộ lão Ky dần biến mất dưới lớp đất, bình thường là người ồn ào nhưng hôm nay Ry lại im lặng lạ thường.
Mọi người trong bộ lạc chỉ vội rãi nắm đất rồi thăm hỏi Tal một lúc rồi trở về, vì bộ lạc đang chạy đua với c·hiến t·ranh, họ không thể đau buồn quá lâu.
Pi nhìn chàng trai quỳ trước ngôi mộ, cô muốn tiến tới an ủi nhưng rồi lại thôi.
Thời gian dần trôi. Mọi người đã về.
Bộ lạc lại lao vào công việc.
Chỉ còn lại Tal...vẫn quỳ ở đó.
Trời...dường như thấu hiểu nỗi lòng của cậu.
Một cơn mưa trút xuống.
Tal khóc.
Lần đầu tiên...
Cậu khóc từ khi ông mình ngất đi.
Khóc như trút bỏ nỗi đau đè nặng trong lòng. Khóc như thể muốn níu kéo điều gì đó.
Nhưng dù có khóc bao nhiêu, ông cũng không thể trở về.
Một bóng dáng nhỏ nhoi quỳ trong một khu vườn rộng lớn, dưới cơn mưa như trút nước.
Vườn Vĩnh Cửu là như vậy, nơi chỉ có nỗi buồn của người ở lại tiễn biệt người đi xa.

Khóc mãi rồi cũng phải nín. Đau mãi rồi cũng phải bước đi.
Tal lặng nhìn ngôi mộ trước mặt.

Cậu biết ông mình yếu.
Biết ông luôn giấu bệnh trong góc nhà, ho khan từng cơn.
Cậu thấy hết, nghe hết nhưng luôn giả vờ không biết. Luôn cố cười thật tươi trước mặt ông. Luôn cố học hỏi mọi thứ ông dạy, để có thể giúp đỡ ông
Giờ đây... cậu chỉ còn lại một mình.
Tal bước đi, không biết đi về đâu.
Dưới cơn mưa nặng hạt, cậu biết có thể ngày mai mình sẽ bệnh. Nhưng cậu không quan tâm. Bởi vì chẳng còn nỗi đau nào lớn hơn hôm nay.
Nếu bị bệnh có thể đổi lại sức khỏe cho ông…Cậu ước mình đã bệnh suốt mấy năm qua.
Tiếc là… không thể.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Tal cứ đi. Đi mãi... không có điểm đến.
Trời đã tạnh.
Những ánh nắng dần trở lại bầu trời, như muốn nói với Tal dù buồn tới đâu rồi cũng phải đón nhận sự vui vẻ, người mất cũng đã mất, người ở lại vẫn phải sống tiếp.
Tal ngước lên nhìn. Cậu bất ngờ.
Trước mặt cậu... là nhà kho. Cậu muốn bước vào.
Nhưng lý trí lại bảo cậu rời đi.
Cậu đứng đó. Lặng người. Rồi...Quay lưng.
Có lẽ thời điểm này chưa phù hợp tới đây.

Bên trong nhà kho, Pi nép vào góc phòng nhìn bóng dáng cô đơn của Tal rời đi, cô không hiểu chuyện gì xảy ra với mình, cô muốn kéo Tal vào để an ủi, cô mở miệng, nhưng không thể thốt nên lời.
Eny nhìn người chị ở góc phòng thì thở dài. Biểu hiện của Pi chính là yêu. Eny hiểu rõ điều đó, vì chính cô cũng từng trải qua.

Buổi tối.
Sau một ngày nặng nề, mọi người đều nghỉ ngơi. Nhưng Dio thì không. Hắn không chỉ buồn - hắn đang tức giận.
“Ý mày là… hắn chính là kẻ chủ mưu?” Dio gằn giọng, ánh mắt sắc bén.
Zua chỉ nhún vai, đáp nhàn nhã :
“Đúng vậy…Nhưng hắn trốn rồi.”

Lời nói của Zua chùng xuống. Rõ ràng nó cũng bất lực - tên chủ mưu t·ham ô· đã trốn ngay trước mắt nó.
Dio nghe xong, giận đến mức túm lấy cổ áo Zua, nhấc bổng nó lên :
“Trốn rồi?”
Nói xong thì Dio mới bình tĩnh lại một chút rồi hắn thả ra, đập mạnh xuống bàn, giọng khàn đặc: “C·hết tiệt.”
Zua không vì bị xách lên như con gà mà tức giận. Nó chỉ lạnh lùng phủi nhẹ tấm áo vải nhăn nhúm, thở dài. Hơi trà nóng lan tỏa, nhưng đầu óc nó vẫn hỗn loạn.
Duyên đứng bên cạnh, im lặng quan sát hai người đàn ông. Ai cũng hiểu rằng Duyên càng tỏ ra bình tĩnh, tức là cô càng muốn g·iết người. Vì kẻ phản bội kia… từng là thuộc hạ dưới trướng cô.
Chuyện này mà giải quyết chậm, Ain sẽ nghĩ gì? Càng nghĩ, hơi thở của Duyên càng lạnh lẽo, sát khí tỏa ra ngày một nồng nặc.
Dio húng hắng ho vài tiếng, như muốn nhắc cô thu lại sát ý.
Dio chắp tay trước miệng, trầm ngâm suy nghĩ. Hắn im lặng một lúc, rồi quay sang Zua hỏi :
“Tên đó trốn như thế nào?”
Zua nhíu mày, trầm ngâm giây lát trước khi nhún vai đáp :
“Hmm… tao không rõ. Khi tao đến điều tra, hắn đã biến mất. Không ai biết gì cả.”
Dio nghe lời này sắc mặt càng nghiêm trọng hơn, hắn nói :
“Trốn mà không ai hay, chẳng lẽ hắn đã lường trước?”
Duyên liếc nhìn Dio rồi nói :
“Ý anh là…ngay từ đầu hắn đã tính toán cả rồi? Hắn lường trước chuyện bị điều tra nên chuẩn bị sẵn đường lui. Rồi khi nghe tin tộc trưởng ngất, hắn hoảng sợ nên trốn ngay lập tức?”
Dio gật đầu. Zua thì khoanh tay, im lặng.
Cả ba vốn luôn tự tin vào trí thông minh của mình. Thế nhưng, vẫn có kẻ ranh ma trốn thoát ngay trước mắt họ và điều đó khiến họ khó chịu hơn cả.
Duyên lặng lẽ rút con dao xương, ngón tay lướt nhẹ trên lưỡi sắc. Zua cũng làm điều tương tự, nhưng với con dao đồng.
Dio biết cả hai con dao này của hai người đều được Ain làm riêng cho vì vậy mà khi họ lấy ra, Dio biết tên t·ham ô· kia sẽ bị g·iết khi được tìm thấy, và Ain sẽ không thể đưa chuyện này ra trước tộc nhân.
Những người trong khu dân cư sẽ lấy lại công bằng bằng cách nào?
Nếu là chuyện khác Dio sẽ ngăn cản hai người này nhưng chuyện này thì hắn sẽ không phản đối nhưng :
“Nhớ giữ hắn sống, Ain cần một câu trả lời.”
Zua lạnh nhạt nói : “Không chắc.”
Dứt lời, Zua đi ra khỏi căn nhà, Duyên cũng nối đuôi theo.
Dio ngước nhìn cánh cửa vừa khép lại, rồi ngả lưng ra ghế, thở dài. Hôm nay quá nhiều chuyện rồi. Hắn muốn nghỉ ngơi, nhưng hiện thực không cho phép. Trên bàn, những tờ báo cáo vẫn chờ được kiểm tra - một ngày dài vẫn chưa kết thúc.
(chương này có chút hỗn loạn do được viết theo tâm trạng của Tal, mọi người đừng thắc mắc nhé.)
Tấu chương xong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.