Chương 197 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (14)
Rok nghe xong câu chuyện thì không khỏi khâm phục tinh thần của Mih, nhưng anh cũng không cho rằng quá trình của mình kém cạnh hơn.
Lão già đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát biểu cảm của hai người, chỉ mỉm cười. Cả hai đều quá tài năng, dù thời gian không dài, nhưng thành quả họ tạo ra lại vượt xa mong đợi. Nếu không phải bộ lạc đang chuẩn bị c·hiến t·ranh, có lẽ sự phát triển này sẽ còn lâu mới xuất hiện.
“Haiz...Đúng như tộc trưởng nói, c·hiến t·ranh luôn là con dao hai lưỡi. Nó thúc đẩy phát triển nhanh hơn bất cứ thứ gì, nhưng cái giá phải trả sẽ ra sao đây?” Lão già trầm ngâm, ánh mắt thoáng vẻ lo lắng.
Mih nhìn Rok và lão già, lòng có chút hụt hẫng. Hắn cứ nghĩ sau khi kể về nhôm b·ốc c·háy hay nhiệt độ nóng chảy kinh khủng kia, ít nhất họ cũng sẽ có phản ứng mạnh mẽ hơn - kinh ngạc, hoảng sợ, hay ít nhất là chút hâm mộ. Nhưng không, họ vẫn bình thản đến khó tin.
Dù vậy, Mih cũng hiểu rằng việc Rok tạo ra hợp kim chắc chắn không đơn giản. Hắn chỉ tò mò liệu quá trình ấy có gian nan như những gì hắn đã trải qua hay không.
Hắn nở nụ cười, giọng đầy hào hứng:
“Vậy hợp kim của anh rốt cuộc ra sao?”
Rok nghe hỏi thì cũng vui vẻ kể lại quá trình của mình.
…
Sau một tiếng trôi qua, nhà ăn giờ đã vắng tanh, bóng tối bên ngoài bao trùm cả khu vực, thay thế cho những âm thanh ồn ào ban nãy là sự tĩnh lặng đến lạ thường.
Xa xa, vẫn còn những căn phòng chế tác rực sáng ánh lửa, nơi những tinh hoa của bộ lạc đang miệt mài làm việc. Thời gian quá gấp rút, họ không thể cho phép mình nghỉ ngơi.
Thế nhưng, bên trong căn nhà ăn của khu nhà nung, vẫn còn ba bóng người ngồi với nhau, như thể chẳng hề biết đến khái niệm buồn ngủ.
Mih trầm ngâm sau khi nghe câu chuyện của Rok, trong khi đó, Rok và lão già lại tập trung vào bữa ăn của mình. Họ đã mất vài tiếng chỉ để kể chuyện và lắng nghe, đến mức bụng réo liên hồi.
Và tất nhiên, họ phải giải quyết cái bụng trước khi cái bụng giải quyết họ.
Đang cắm cúi ăn, Rok bỗng bị lời nói của Mih làm bất ngờ đến suýt phun cả cơm ra. Cũng may anh kịp kìm lại trước khi “đạn” được phóng đi.
“Hay ta so sánh xem hai loại hợp kim này, loại nào phù hợp hơn để làm v·ũ k·hí cho Ry?”
Rok vội vàng nuốt miếng cơm, với lấy cốc nước uống rồi mới bối rối nhìn Mih:
“Bộ cậu không làm v·ũ k·hí cho ai khác à?”
Mih chỉ cười nhạt, giọng điềm nhiên:
“Có chứ. Nhưng v·ũ k·hí cho Dio lại có chút vấn đề. Tôi muốn kiểm tra xem hai loại hợp kim này có thực sự phù hợp không. Nếu không...thì phiền to rồi.”
Rok trầm tư một lúc sau khi nghe Mih nói. Anh cầm lấy muỗng, chậm rãi xúc một muỗng cơm đưa vào miệng, nhai kỹ rồi nuốt xuống. Sau đó, anh mới lên tiếng:
“Được thôi, nhưng so sánh thế nào đây?”
Mih chỉ chờ có thế liền nở nụ cười. Hắn cầm lấy hai mảnh hợp kim, gõ vào nhau.
“Keng!”
Âm thanh kim loại v·a c·hạm vang lên trong không gian yên tĩnh. Cả ba người đều chăm chú lắng nghe. Một thợ rèn dù không quá lão luyện cũng có thể phân biệt được âm thanh của kim loại, vậy mà lần này, thứ họ nghe được lại rất khác biệt.
Mih tiếp tục thử gõ…
“Keng! Keng!”
Âm thanh vẫn vậy - một thứ âm thanh lạ lẫm, không như những gì Mih đã tưởng tượng. Hắn vò đầu bứt tóc. Hắn cứ nghĩ khi hợp kim hình thành, âm thanh của chúng sẽ hợp lại thành một khối thống nhất, nhưng thực tế lại không như vậy.
Điều này không chỉ phản ánh một lỗ hổng trong kiến thức của Ain mà còn là bài học thực tiễn cho cả ba người.
Chính vì vậy, suốt cả đêm, họ tập trung trong phòng rèn của Rok để thử nghiệm hai mảnh hợp kim. Họ kiểm tra từng đặc tính: độ cứng, độ sắc bén, khả năng tái sử dụng...Hết thử nghiệm này đến thử nghiệm khác, họ không ngừng nghỉ.
Cứ thế, thời gian trôi qua.
Chỉ đến khi bên ngoài vang lên tiếng gà gáy, cả ba mới sực tỉnh, nhận ra trời đã sáng. Mih vội vã rời đi, trở về phòng rèn của mình để tiếp tục công việc chế tạo cây thương cho Dio.
Trước khi rời đi, họ đã thống nhất kết quả: hợp kim của ai, người đó dùng. Vì tính chất của hai loại hợp kim hoàn toàn khác nhau, nhưng thật trùng hợp, mỗi loại lại phù hợp với loại v·ũ k·hí mà người tạo ra nó đang cần.
(may sao chỗ này tui kiểm tra lại thấy hợp nên để luôn, tưởng sắp chỉnh lại mấy chương trước rồi)
Rok và lão già, sau một đêm miệt mài nghiên cứu, cũng kiệt sức mà ngủ th·iếp đi ngay tại chỗ. Nhìn quanh căn phòng riêng của Rok, ngổn ngang đủ thứ dụng cụ, hợp kim, và tàn dư của những thử nghiệm, cũng đủ để thấy họ đã dốc sức đến nhường nào.
…
Một ngày nghỉ ngơi trọn vẹn.
Rok lấy lại sức, sau đó nhanh chóng trở lại bên lão già để cấp tốc chế tạo cây rìu cho Ry. Thời gian không còn nhiều - Dio đã làm mọi cách để trì hoãn cuộc chiến, nhưng hắn không thể cầm cự mãi.
Việc Ain bất ngờ ngất đi khiến Dio không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đẩy nhanh kế hoạch. Hắn từng nghĩ một tuần chuẩn bị là đủ, nhưng chỉ sau vài ngày, hắn mới nhận ra - một tuần là quá ít.
Chỉ riêng việc tích trữ lương thực đã không kịp, chưa nói đến luyện quân, tập chiến thuật, rèn v·ũ k·hí...Nếu không nhờ thời gian bị kéo dài, những chiến binh chủ lực có lẽ sẽ phải ra trận với những món v·ũ k·hí sơ sài.
May mắn thay, bộ lạc đã giành được thêm hai tháng để chuẩn bị - khoảng thời gian vừa vặn để kết thúc mùa hè. Đó cũng có thể là lúc Ain tỉnh dậy, tiếp tục lãnh đạo bộ lạc.
Còn bây giờ, Dio vẫn phải gồng gánh trách nhiệm ấy một thời gian nữa.
…
Rok cùng lão già đã xác định xong vật liệu để chế tạo cây rìu cho Ry. Ban đầu, phần cán được làm từ gỗ sồi, nhưng dù Rok đã mài nhẵn, Ry vẫn không hài lòng với cảm giác cầm nắm.
Sự khó tính của người đặt hàng luôn là thử thách đối với thợ chế tác. Nhưng Rok không hề bận tâm - anh thẳng tay quăng cán rìu vào góc phòng.
Suốt ngày hôm qua, anh đã suy nghĩ rất kỹ về yêu cầu của Ry. Vũ khí thông thường có cán gỗ vì đặc tính dẻo dai giúp tăng độ linh hoạt. Nhưng Ry thì khác - hắn cần sự mạnh mẽ và bền bỉ tuyệt đối.
Suy đi tính lại giữa những vật liệu có sẵn trong bộ lạc, cuối cùng, Rok chọn đá bazan.
Vừa nghe quyết định này, lão già lập tức đồng ý. Xuất thân là một thợ đá, lão không thể bỏ qua cơ hội ôn lại kỷ niệm xưa. Hơn nữa, đá bazan vẫn còn là một vật liệu mới, chính lão cũng muốn thử nghiệm xem sao.
Lão già nhận trách nhiệm chế tạo cán rìu, còn Rok tập trung vào rèn lưỡi rìu.
Quá trình chế tạo bắt đầu.
Đã có khuôn sẵn, Rok không mất quá nhiều thời gian để nung hợp kim đồng điếu. Anh cẩn trọng đổ từng dòng kim loại nóng chảy vào khuôn, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Sau khi hợp kim đông lại, anh tiếp tục nung nóng rồi rèn lại một lần nữa để loại bỏ tạp chất.
Từng nhát búa giáng xuống đầy dứt khoát. Mỗi lần gõ, từng tia lửa nhỏ bắn ra, lớp xỉ cũng từ từ bong ra khỏi lưỡi rìu. Đến khi cảm thấy ổn, Rok lau mồ hôi, vội vã uống một ngụm nước, liếc nhìn lão già. Thấy lão vẫn chăm chú vào công việc của mình, anh cũng không chần chừ mà tiếp tục.
Rok nhấc lưỡi rìu lên quan sát.
Tuy còn vài chỗ thô ráp, nhưng chỉ cần mài lại một chút là xong. Tổng thể, nó đã có hình dạng mà anh mong muốn. Lưỡi rìu một lưỡi.
Phần lưỡi kéo dài xuống dưới, mặt sau được đục thêm vài lỗ nhỏ - Rok dự tính sẽ khảm vào đó những mảnh đá vỏ chai.
Là người hiểu rõ phong cách chiến đấu của Ry, Rok muốn gia tăng tối đa hiệu suất sát thương. Hắn không muốn đây chỉ là một v·ũ k·hí mạnh - mà còn phải là cơn ác mộng cho kẻ thù.
Mỗi góc cạnh của cây rìu đều là một lưỡi dao g·iết người.
Không gì đáng sợ hơn một kẻ chiến binh mạnh mẽ, trong tay lại cầm một thứ v·ũ k·hí tàn bạo không kém.
Rok đặt lưỡi rìu lên cái đe, bắt đầu mài bén phần lưỡi.
Tay anh siết chặt đá mài, kéo mạnh tới lui trên bề mặt kim loại. Tiếng mài ken két vang lên đều đặn.
Một lát sau, anh dùng tay còn lại nhúng vào nước, nhẹ nhàng nhỏ từng giọt lên lưỡi rìu, rửa trôi những mảnh hợp kim vừa bị bào mòn.
Một người mài. Một người đục.
Tiếng kim loại và đá vang vọng trong căn phòng rèn - âm thanh của những kẻ đang tạo ra thứ v·ũ k·hí c·hết chóc.
…
Ba ngày sau.
Cây rìu sắc bén và hung bạo nhất lịch sử đã hoàn thành.
Ry cầm lấy nó trong tay, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Từng đường nét, từng góc cạnh đều được trau chuốt kỹ lưỡng—tựa như sinh ra để dành riêng cho hắn.
Siết nhẹ ngón tay lên lưỡi rìu, cảm giác lạnh lẽo lan dọc theo da thịt.
“Róc!”
Một giọt máu rơi xuống đất.
Không khí trong phòng như đông cứng lại trong chốc lát. Những người có mặt đều sững sờ. Nhưng trái ngược với họ, Ry bật cười lớn.
Hắn không giật mình vì b·ị t·hương - ngược lại, hắn cảm thấy phấn khích.
Dio nhìn chằm chằm vào cây rìu của Ry, khuôn mặt nhăn lại.
Hắn không thể tin nổi - mới chỉ một tháng trôi qua mà Rok đã luyện ra một loại hợp kim mới.
Mih cũng vậy.
Giờ đây, Ry lại có trong tay một món v·ũ k·hí đáng sợ đến mức chỉ cần chạm nhẹ đã có thể khiến máu đổ.
Dio cúi xuống nhìn v·ũ k·hí của chính mình - một cây thương mới.
Phần mũi thương được rèn từ hợp kim đồng – nhôm, tuy sắc bén nhưng vẫn không thể sánh bằng cây rìu kia.
Phần thân thương làm từ gỗ lim - một loại gỗ quý được bộ lạc mang về từ chiến lợi phẩm của cuộc chiến hơn hai năm trước.
Dio siết chặt ngọn thương trong tay, ánh mắt vô thức dừng lại ở những mảnh đá vỏ chai đen tuyền sắc lẹm được khảm ở mặt sau lưỡi rìu của Ry.
Trong đầu hắn bất giác nảy ra một ý nghĩ:
“Hay là mình nhờ Mih lắp thêm vài mảnh đá như vậy?”
Dio thở dài, liếc nhìn Ry đang vung vẩy cây rìu trong không khí, liền nhắc:
“Bỏ vào vỏ đi, Ry. Muốn thử thì mang ra khu thử nghiệm, đừng chém loạn ở đây.”
Ry khựng lại, vẻ mặt thoáng chút khó chịu, nhưng rồi cũng hừ nhẹ rồi làm theo.
Bộ lạc đang quá bận rộn - cả hai chỉ có chút thời gian ghé qua lấy v·ũ k·hí, sau đó phải mang về nhà tự luyện tập.
tấu chương xong.